Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Lâm Huyền gật đầu. Diễn xuất của cô lúc mới vào nghề cũng chỉ dừng lại ở mức tạm, sau này tuy có tiến bộ một chút nhưng nhìn chung không đáng kể. May mà thể loại này không kén người xem lắm nên lượt view qua thống kê cũng ổn định.
“Em vừa đi gặp giám đốc Đông nói về chuyện rút khỏi giới giải trí. Trước mắt em vẫn còn hợp đồng với công ty nhưng sẽ không nhận tài nguyên.”
Lục Ngạn gật đầu. Anh chăm chú xem phim. Thiếu nữ mặc một đồ học sinh, tóc đuôi ngựa buộc lên, cái miệng hồng hồng thỉnh thoảng lại cong lên cười tươi. Anh nhớ lần cuối cùng mình nhìn thấy Lâm Huyền mặc đồ học sinh đã là rất lâu về trước, thật sự không khỏi khiến anh hoài niệm.
Lâm Huyền chú tâm ăn táo, không chút nào để ý đến những tình tiết trên phim. Cô vốn là nữ chính, kết cục cũng đều biết cả rồi, xem lại cũng thấy hơi nhàm chán.
Một lúc sau, Lâm Huyền có hơi buồn ngủ nên đi lên phòng trước. Ngược lại Lục Ngạn vẫn chăm chú xem phim. Lâm Huyền ảo não, anh ấy có phải đã bị bỏ bùa mê thuốc lú gì không, sao đột nhiên lại có hứng thú với mấy bộ phim thể loại tình cảm này nhỉ?
Hay là vì do cô đóng nên anh muốn xem?
Lâm Huyền dẹp đi mọi thắc mắc trong đầu sau đó đi lên phòng ngủ trước.
Khoảng hơn ba mươi phút sau, Lâm Huyền đang lim dim mắt ngủ thì một vòng tay từ sau ôm cô vào lòng khiến cô mơ màng thức giấc.
“Anh đánh thức em à?” Lục Ngạn chôn mặt mình vào hõm cố cô, thủ thỉ nói.
Lâm Huyền gật đầu một cái. Cô quay người lại nhìn anh, sao cô cứ cảm giác Lục Ngạn có chút lạ lạ.
“Anh… có sao không?”
Lục Ngạn lắc đầu. Anh kéo cô vào trong lòng ngực mình, bàn tay vòng qua eo ôm chặt lấy cô.
“Tự dưng anh thấy quyết định rút khỏi giới giải trí của em rất đúng đắn.”
“Sao thế?” Lâm Huyền thắc mắc hỏi lại.
Lục Ngạn lạnh nhạt nói: “Anh vừa xem cảnh tên gì đó hôn má em, còn nắm tay em.”
Lâm Huyền từ từ load lại não. Lúc nãy bộ phim kia chiếu đã đến tập mười lăm, nằm trong khoảng này đúng là có một cảnh hôn. Nhưng cảnh hôn này cũng chỉ là hôn lướt qua trên má mà thôi.
“Anh ghen à?”
“ừ.” Lục Ngạn thẳng thắn đáp lại. Dù cho đó chỉ là diễn thì anh cũng không thể ngăn được cảm giác khó chịu trong lòng.
Lâm Huyền cười thềm, may mà kịch bản bộ phim này là tình yêu học trò trong sáng, nếu lúc đó cô chọn kịch bản khác thì có phải Lục Ngạn sẽ ghen đỏ mắt hay không?
“Đó chỉ là diễn thôi.”
“Anh biết, nhưng anh vẫn không thích.”
Lâm Huyền ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi Lục Ngạn. Cô mỉm cười nhìn anh, nói: “Đền bù cho anh, như thế không phải được rồi sao?”
“Em hôn anh không phải là điều dĩ nhiên sao?
Như vậy thì có thể coi là đền bù gì chứ?” Lục Ngạn cười nói, thuận tay nhéo má Lâm Huyền một cái.
“Vậy anh muốn thế nào đây? Cũng chỉ là hôn má thôi mà, anh đừng nhỏ mọn thế chứ!”
“Đừng nói là hôn, nắm tay thôi cũng không được, biết chưa?”
Lâm Huyền gật đầu như gà mổ thóc.
“Em nào dám trái lệnh của anh chứ. Sau này sẽ không đóng phim nữa.”
Sáng hôm sau, Lâm Huyền thức dậy từ sớm đế nấu đồ ăn sáng, thuận tiện nấu một ít cháo mang đến cho cha của Lục Ngạn là Lục Vãn.
Thân là con dâu, kế từ khi ba chồng mình bị tai nạn cô còn chưa tới thăm lần nào. Nếu còn không tranh thủ thời gian đến thăm ông thì cô sợ là mình sẽ bị Hà Hy Nguyệt quở trách.
Lục Ngạn đi tới bên bàn ăn, trên tay là một xấp tài liệu.
“Hôm nay em định đến thăm ba, em đã nấu một ít cháo gà rồi.” Lâm Huyền ngồi xuống bàn, bàn tay đưa tới trước mặt Lục Ngạn một tô cháo.
“Được. Em đến đó cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Anh đã nói với mẹ là không muốn nhiều người biết đến chuyện này, mẹ sẽ hiểu.”
Lâm Huyền gật đầu, cô cúi đầu yên tĩnh ăn cháo. Vừa ăn, trong lòng cô lại vừa tự xuýt xoa vì tay nghề của mình, quả thật là rất ngon.
“Lát nữa anh có đến thăm ba cùng em không?”
“Anh hôm nào cũng đến cả, lát sẽ đưa em đi.” Lục Ngạn nói.
Lâm Huyền gật đầu đồng ý. Đường đến bệnh viện tuy không quá xa nhung bắt taxi thì có hơi phiền phức, tài xế trong nhà cũng đã xin nghỉ từ mấy ngày trước, vậy nên Lục Ngạn đưa cô tới bệnh viện là phương án tốt nhất.
Tại bệnh viện thành phố A, trong phòng bệnh vip, một người đàn ông trung niên nằm trên giường bênh chưa có dấu hiêu tỉnh lai.
Hà Hy Nguyệt ngồi bên giường, mắt nhìn Lục Vãn không rời. Tuy rằng bà nghe từ bác sĩ nói là sẽ sớm tỉnh lại, nhưng thời gian đã trôi qua hơn một tuần, Lục Vãn ngay cả tay cũng không nhúc nhích. Tình trạng này của ông ấy thật sự khiến bà vì lo lắng mà mất ăn mất ngủ.
Ngoài cửa bỗng có tiếng bước chân. Hà Hy Nguyệt quay người lại, vừa vặn chạm phải thân ảnh thiếu nữ nhỏ nhắn.

Nhấn Mở Bình Luận