“Là Hân Hân sao.”
“Vâng. Con mới chỉ biết chuyện bác trai bị tai nạn hôm qua, sao lại chẳng có ai thông báo cho con thế!” Lục Hân xách theo túi lớn túi nhỏ tiến vào, câu sau nói ra còn có ý quở trách.
“Còn không phải vì thằng bé Lục Ngạn nói với bác vụ tai nạn xe này không đơn giản sao? Bác cũng vì thế mà cũng không nói cho ai.” Hà Hy Nguyệt thở dài. Bà đứng dậy đi đến bên Lục Hân.
“Con mua nhiều đồ thế làm gì? Bác trai con chưa có tỉnh lại, đồ nhiều cũng không dùng được.”
Lục Hân cười nhẹ, tay vẫn không ngừng sắp đồ lên bàn. Cô nói: “Còn không phải con mong bác trai sẽ sớm khỏe lại để dùng đồ mà con mua sao? Bác gái à, bác yên tâm đi mà.”
Hà Hy Nguyệt nghe thấy Lục Hân nói thế cũng không trách móc gì nữa. Bà dặn dò Lục Hân trông phòng một lát sau đó đi ra ngoài.
Lục Hân đi đến bên cửa số, chán nản nhai mấy viên kẹo cao su.
Ngoài cửa, Lâm Huyền và Lục Ngạn sánh vai bước vào trong. Lâm Huyền đặt cháo lên bàn, mắt lại đảo về phía Lục Hân.
“Lục Hân à, dạo này em vẫn khỏe chứ?”
Lục Hân gật đầu, cười tươi nói: “Em vẫn khỏe.”
Lâm Huyền nhìn về phía Lục Vãn. Chỉ mới hơn một tuần chưa gặp mà ông có vẻ ốm đi không ít. Có lẽ là vì hôn mê, chất dinh dưỡng hấp thụ không nhiều mới như vậy.
“Mẹ anh đâu rồi?” Lục Ngạn nhìn về phía Lục Hân, hỏi.
“Bác gái vừa đi ra ngoài có việc gì đó, nhờ em trông phòng một lát.”
Lục Ngạn gật đầu. Anh đi tìm bác sĩ phụ trách để tìm hiểu một chút về tình hình hiện tại của ba mình sau đó vì công việc nên phải đến Lục thị.
Trong phòng bây giờ chỉ còn mỗi Lâm Huyền và Lục Hân. Hai người họ đã lâu không gặp nhau, hiện tại quả thật có nhiều chuyện để nói. Chỉ là ở trong phòng bệnh mà lớn tiếng thì không được hay cho lắm, Lâm Huyền và Lục Hân đi ra bên ngoài hành lang trò chuyện.
“Chị, quan hệ của chị và anh họ hiện tại thế nào rồi? Em thấy trên mạng có nhiều tin đồn lắm, nhưng mà em không tin, vẫn là muốn nghe chị kể hơn.”
“Hiện tại rất tốt.” Lâm Huyền chỉ nói đúng bốn chữ, quả thật cô không biết nên nói gì nữa. Quan hệ giữa hai người bọn họ hiện tại ngoài từ ‘tốt’ kia ra thì còn từ gì để diễn tả sao?
“Chỉ như vậy thôi sao? Chị phải miêu tả chi tiết ra chứ. Ví dụ như ngọt ngào, nồng thắm gì đấy chẳng hạn.”
Lâm Huyền cốc nhẹ vào trán Lục Hân, miệng cong lên cười để lộ ra hàm răng trắng.
“Em còn nhỏ mà biết nhiều vậy. Đừng nói về chuyện của chị nữa. Nói em đi.”
Lục Hân ngạc nhiên chỉ tay vào người mình: “Em sao? Em thì có gì mà nói chứ.”
Lâm Huyền cúi người nhìn vào đôi mắt hiện rõ sự bối rối của Lục Hân, miệng cười không ngừng được.
“Em cũng không nhỏ nữa, chắc đã có bạn trai rồi nhỉ?”
Nghe xong câu này của Lâm Huyền, Lục Hân lại càng bối rối hơn. Cô nhìn đông rồi lại nhìn tây, cuối cùng xoay mặt hẳn đi nơi khác.
“Xem em kìa, ánh mắt đã bán đứng lương tâm rồi.”
“Chị à, chị đừng trêu em nữa mà. Em thật sự chưa có bạn trai.” Lục Hân ngại ngùng che khuôn mặt đang đỏ bừng của mình lại.
“Thật không?”
Lục Hân gật đầu như gà mố thóc. Cô nàng nhìn Lâm Huyền bằng ánh mắt đầy vẻ vô tội, Lâm Huyền thấy thế cũng không tra hỏi gì nhiều nữa.
Thật ra độ tuổi của Lục Hân có bạn trai là điều vô cùng bình thường. Lâm Huyền chỉ là chị dâu, cũng không thân thiết với Lục Hân lắm nên hỏi nhiều cũng không hay. Lâu rồi không gặp, cô chỉ muốn trêu con bé một chút mà thôi.
“Chị à, tình hình của bác trai là sao vậy? Em nghe bác gái nói vụ tai nạn này không hề bình thường, càng ít người biết càng tốt. cả nhà em cũng chỉ vừa biết đến vụ việc từ hôm qua.” Lục Hân tò mò nói.
“Về chuyện này chị cũng không biết rõ lắm. Lục Ngạn cũng chỉ vừa nói cho chị biết, anh ấy vốn còn định giấu chị một thời gian dài cơ.”
Trong giọng nói của Lâm Huyền có xen lẳn chút trách móc. Nếu như hôm đó cô không có tìm mọi cách khiến anh nói ra thì bây giờ e rằng cô vẫn chưa biết được điều gì.
“Chị à, em thấy nếu như sau này anh họ còn như vậy thì chị phải dổi anh ấy lâu một chút cho anh ấy biết mặt.”
Lâm Huyền cười, lại tiếp tục gõ nhẹ vào đầu Lục Hân một cái.
“Em đó, chỉ giỏi đưa ra mấy cái kiến nghị bậy bạ.”
“Rõ ràng em nói rất đúng mà. Chị phải dỗi lâu một chút.”
Lâm Huyền nhìn Lục Hân cười một cái sau đó lại đi vào phòng bệnh, ở trong phòng bệnh này mãi thật có chút chán nản, Lâm Huyền bèn tin việc để làm.
Cô thay hoa trong lọ sau đó quét dọn lại phòng bệnh, tiện thể sắp xếp lại đống đồ mà Lục Hân đưa tới vào trong ngăn tủ.
Sau khi dọn dẹp xong đã gần giữa trưa. Hà Hy Nguyệt lúc này mới từ ngoài về. Bà đã thay một bộ đồ sạch sẽ khác, trên tay còn mang theo một ít cháo và thức ăn.