“Không phải. Gặp lại anh ấy, trái tim tôi vẫn đập rất nhanh. Nhưng mà hình như, Lục Ngạn… anh ấy thay đổi rồi.” Lâm Huyền cắn chặt môi. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Lục Ngạn xa lạ đến thế. Giữa hai người giống như có một tấm lá chắn vô hình mang tên thời gian, không cách nào chạm vào nhau được!
“Ồ. Vậy thì càng đơn giản, là anh ta không yêu chị
~ II
nữa.
Lâm Huyền nhếch môi nhìn Cao Huy. Không hiểu sao tên nhóc này lại rất có định kiến với Lục Ngạn, hơn nữa định kiến đó còn ngày một lớn dần.
“Bỏ đi, tôi không muốn nhắc đến chuyện đó nữa.” Lâm Huyền ngả người dựa vào ghế, hai mắt nhắm chăt lai.
Hiện tại cô không còn là Lâm Huyền của những năm trước nữa rồi. Thứ không có được cô cũng chẳng buồn cưỡng cầu. Cô gái cô gặp ở nhà vệ sinh có vẻ thân thiết với Lục Ngạn. Chỉ là không biết quan hệ của hai người là gì…
Lâm Huyền cố để bản thân suy nghĩ đến chuyện khác, một lát sau lại không cấn thận ngủ quên mất.
Tại căn phòng nào đó ở khách sạn Hoa Tâm.
Lục Ngạn ngả người dựa vào ghế, tâm trạng không biết đã bay đến tầng mây xanh nào rồi.
“Làm sao vậy?” Tống Kỳ hỏi.
Tống Kỳ là con thứ hai của Tống gia, bình thường ăn chơi lêu lổng. Cậu chỉ mới quen biết Lục Ngạn chưa tới một năm nhưng cũng rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ buồn lòng này của anh.
Một người đàn ông hô mưa gọi gió trên thương trường, thật không biết là chuyện gì đã khiến anh ta đau đầu như vậy.
Lục Ngạn yên lặng không đáp.
“Lục Ngạn… Anh và cô gái lúc nãy, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Cơ Tâm Mỹ lấy hết can đảm hỏi. Lúc nãy cô có ra ngoài xem thử, phát hiện Lục Ngạn từ đằng xa nhìn Lâm Huyền không rời, sau lại đi đến bên cô ta nói gì đó.
Cô thật sự vô cùng tò mò quan hệ của hai người là gì!
Lục Ngạn nhàn nhạt nói: “Là vợ tôi.”
“Hả?” Tống Kỳ há hốc mồm, như không tin nổi vào tai mình. Bình thường Lục Ngạn rất ít khi để lộ chuyện cá nhân, về quá khứ của anh ở thành phố A cũng chưa từng được nhắc tới.
“Sao nào? Ngạc nhiên lắm à?” Lục Ngạn cười cười, lại uống một ngụm rượu.
“Cậu về thành phố A không phải là muốn ly hôn với cô ta đó chứ?” Tống Kỳ nghi hoặc hỏi.
Lục Ngạn nhìn cậu bằng đôi mắt sắc bén. Cái miệng thối của tên này có thể ngưng nói ra mấy chuyện xui xẻo được không? Ly hôn? Đúng là nực cười.
“Cậu không nói không ai bảo cậu là người câm đâu!”
Lục Ngạn và Tống Kỳ tiếp tục nói chuyện cùng nhau, lại không ai đế ý tới mặt của Cơ Tâm Mỹ bên cạnh đã sớm đen như đít nồi.
Lục Ngạn vậy mà là hoa đã có chậu! Lúc đầu cô ta còn tưởng quan hệ của hai người cùng lắm chỉ là bạn trai bạn gái hay tình nhân gì đó, ít ra cô vẫn sẽ có cơ hội.
Thế nhưng hai người lại là vợ chồng? Đậu xanh rau má, người ta đã đăng kí kết hôn rồi cô còn cơ hội cái đếch! 1
về đến nhà, Lâm Huyền theo thói quen uống một ly sữa và đắp mặt nạ trước khi đi ngủ. Còn đang thẫn thờ nhớ lại những việc vừa phát sinh trong mấy giờ ngắn ngủi gần đây thì điện thoại Lâm Huyền bổng reo lên.
Muộn như vậy mới gọi điện tới, cũng chỉ có khả năng là một người.
Lâm Huyền bấm nghe máy, gương mặt điển trai của người đàn ông nọ liền ngay lập tức xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Em nói nè Cố Thanh. Lịch trình của anh bận như vậy, sao vẫn thường xuyên gọi cho em nhỉ?” Lâm Huyền ngả người dựa vào đầu giường, hết sức khó hiểu hỏi.
Cố Thanh cười nhạt sau đó không nói gì thêm, chỉ yên lặng ngắm nhìn gương mặt của cô.
Lâm Huyền không nghe thấy Cố Thanh trả lời cũng không hỏi gì thêm nữa. Tiếp xúc với nhau một khoảng thời gian khá lâu, cô đột nhiên phát hiện ra tính tình của vị ảnh đế này cực kì khó hiểu.
Ngoài mặt thì nghiêm túc khó tính, bên trong thì ngược lại hoàn toàn. Bình thường khi rảnh anh sẽ hẹn Lâm Huyền đi ăn cơm, đi mua sắm, xem phim các kiểu con đà điếu, cử chỉ cũng dịu dàng ôn nhu. Nhiều lúc còn khiến Lâm Huyền lầm tướng rằng bọn họ là một đôi tình nhân mới bắt đầu yêu nhau.
“Cố Thanh, em hỏi thật nhé? Không phải là anh thích em rồi đó chứ?” Lâm Huyền hỏi một câu bâng quơ.
“Không biết.” Cố Thanh cứng ngắc đáp một câu.
Lâm Huyền cũng không dò hỏi thêm, nói chuyện thêm với anh một vài câu thì cũng tắt máy. Cố Thanh thích cô? Đúng thật hoang đường.
Người như anh ấy muốn người đẹp như nào mà chẳng có, lại đi rung động với một người đã có chồng như cô sao? Thật là nực cười biết bao nhiêu.
Lâm Huyền còn định tắt đèn đi ngủ thì điện thoại lại tiếp tục reo lên một lần nữa. Cô thở dài, nhanh tay bắt máy.
“Xin chào, cho hỏi đây là số điện thoại của ai thế nhỉ?”
“Là anh.”
Nghe được âm thanh trầm trầm của Lục Ngạn phát ra từ đầu dây bên kia, Lâm Huyền ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa thì điện thoại trên tay cũng rơi xuống.