Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Lâm Huyền ngẩng đầu, phát hiện người đang đỡ mình là Cố Thanh. Anh là người nối tiếng có tầm ảnh hưởng nhất nhì trong giới giải trí, Lâm Huyền không muốn vì mình mà anh dính phải tai tiếng,
“Chân có sao không?” Cố Thanh dịu dàng nói.
Lâm Huyền lắc đầu, sau đó được một nhân viên của khách sạn dìu lên phòng nghỉ ngơi. Trong lúc đi lên cầu thang, cô bất giác chạm phải một ánh mắt quen thuộc. Vừa hay, cũng đúng lúc anh đang nhìn cô.
Lục Ngạn đứng ớ phía cửa, xem chừng là mới tới. Lâm Huyền không tiếp tục nhìn anh mà chuyên tâm bước lên tầng bậc thang, chân cô đang đau, nếu như không cấn thận bị té nữa thì hậu quả đúng là khó lường.
Nghĩ đến đây, Lâm Huyền bỗng nhìn về Tưởng Thi. Cũng không biết cô đã đắc tội gì với vị tiểu thư này mà cô ta lại muốn làm cô bẽ mặt như vậy.
Lâm Huyền tuy không phải là người độc ác nhưng đương nhiên có thù thì tất báo. Hôm nay Tưởng Thi gián tiếp đấy cô ngã, vậy lần sau cô sẽ trả lại gấp bội!
Lâm Huyền ở phòng nghỉ tự bôi thuốc lên mắt cá chân và cổ chân. Lúc nãy cô mang giày cao gót, chân ngã tuy rằng không nghiêm trọng nhưng đau thì vẫn đau vô cùng.
Đang đóng nắp lọ thuốc lại, ngoài cửa bồng phát ra tiếng bước chân dồn dập, sau đó là tiếng mở cửa.
Lâm Huyền quay người lại, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Lục Ngạn. Anh một thân âu phụ, dáng vẻ nghiêm túc lạnh băng không nở nụ cười. Đây chính là dáng vẻ khiến người ta không rét mà run.
“Sao anh vào mà không gõ cửa?” Định thần lại, Lâm Huyền chất vấn anh.
“Anh sợ em tới mở cửa chân sẽ đau.”
Lâm Huyền:Còn có loại lý do này sao?
Lâm Huyền không chịu thua, lại tiếp tục tìm lý do đế tống cổ tên đáng ghét này khỏi phòng ngay lập tức.
“Lúc anh tới đây có ai nhìn thấy không đấy? Em là diễn viên, phóng viên mà chụp được sẽ không hay.”
Lục Ngạn nhếch môi. Anh bước tới gần cô. Lâm Huyền sợ hãi lùi ra sau. Nào ngờ càng lùi anh lại càng tiến tới, cho đến khi tấm lưng cô đụng phải nền tường lạnh lẽo, anh vẫn không ngừng lại.
Lục Ngạn áp sát vào người cô, gần đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của con mèo nhỏ trước mặt. Anh cười nhẹ, vừa nói vừa đưa tay nâng cằm cô lên.
“Phu nhân e rằng đã quên, quan hệ của chúng ta là vợ chồng!”
Lâm Huyền một lần nữa á khẩu không trả lời được. Cô quay mặt sang chỗ khác, hoàn toàn không muốn nhìn vào gương mặt đáng ghét của anh.
“Sao thế? Em không phản bác được nữa đúng không?”
“Bỏ em ra!”
“Là em tự lùi vào đây.” Lục Ngạn cười nhạt.
Lâm Huyền mím môi. Cô bỗng nhiên phát hiện Lục Ngạn từ khi trở về đã trở nên vô sỉ hơn rất nhiều, da mặt cũng dày hơn một chút.
“Anh có bỏ em ra không hả?” Lâm Huyền hỏi lại một lần nữa.
“Không. Trừ khi… em hôn anh một cái.”
Lâm Huyền nhìn Lục Ngạn, đáy mắt lộ vẻ khó hiểu.
“Hôn? Hôn cái đầu nhà anh!”
Lục Ngạn không chỉ không nối giận mà còn dùng ánh mắt đầy cưng chiều nhìn cô. Anh lùi ra xa mấy bước, không muốn trêu chọc cô nữa. Nếu để con mèo nhỏ này nối giận, vậy thì người khổ vẫn cứ là anh.
“Anh vốn dĩ muốn em hôn môi. Nhưng nếu như em đã mở lời, vậy thì anh cũng đành miễn cưỡng để em hôn đầu vậy.”
Lâm Huyền:Lục Ngạn, anh có thể nói điều gì ý nghĩa hơn một chút có được không?
“Anh…” Ngoài một chữ đó, Lâm Huyền thật sự không biết nói sao với anh cho phải. Người này càng lúc càng điên rồi!
Lục Ngạn thấy cô sắp phát hỏa cũng chỉ cười một cái. Anh đi tới ôm lấy cô vào lòng, ôn nhu hỏi: “Được rồi được rồi, không đùa em nữa. Chân đau không?”
“Có.” Lâm Huyền nói nhỏ nhẹ, làm ra vẻ vô cùng uất ức.
“Là ai đẩy ngã em?” Lúc nãy Lục Ngạn đến muộn, cũng chỉ thấy được lúc Cố Thanh đỡ Lâm Huyền đứng dậy. Bị ánh mắt dịu dàng mà anh ta dành cho cô chọc tức, Lục Ngạn cũng chẳng bèn để tâm đến nguyên do.
“Không phải đẩy ngã.”
“Em còn chưa nói với anh đó là ai.” Lục Ngạn kiên nhẫn hỏi lại.
Lâm Huyền mím môi, không đáp lời mà dùng sức đẩy anh ra. Thù của cô cứ đế cô tự mình báo. Mất công lại bị người khác xem là người thích dựa hơi chồng mình.
“Mọi người phát hiện anh không có ở trong bữa tiệc sẽ đi tìm…” Lâm Huyền ngập ngừng, gián tiếp nhắc nhở Lục Ngạn bọn họ đang còn dự tiệc, cũng là muốn anh nhanh chóng cút càng xa mình càng tốt.
“Vậy thì?” Lục Ngạn giả vờ như không hiếu mà hỏi lại. Sau khi lời vừa dứt còn nhìn chằm chằm Lâm Huyền xem xét biểu hiện của cô.
Cảm giác nhìn Lâm Huyền bất lực không nói nên lời lúc nãy đúng là rất thú vị. Nhìn kĩ còn cảm thấy vô cùng đáng yêu. Đã một khoảng thời gian dài hai người không gặp nhau, Lục Ngạn vô cùng nhớ nhung dáng vẻ này của Lâm Huyền.
“Anh còn không nhanh quay lại bữa tiệc?”

Nhấn Mở Bình Luận