Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lục Tổng, Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Lâm Huyền nghe thấy chính miệng Lục Ngạn nói ra điều này. Trong lòng thầm mắng anh ta bảy bảy bốn chín câu, nói dối một chút sẽ chết sao? Đúng là đồ đáng ghét.
“Tối nay hay là chúng ta đi ăn đi, hiếm lắm mới có dịp tôi được ra ngoài.”
“Không đi. Tối nay tôi có việc bận.”
“Việc gì vậy?” Lâm Huyền tò mò đi tới ngồi ở trước bàn. Anh không thích cô ngồi bên cạnh, vậy thì ngồi ở trước bàn cũng không sao đâu nhỉ?
“Không liên quan tới em.”
Lâm Huyền lại một lần nữa không biết nên nói gì. Muốn trò chuyện với Lục Ngạn thật là khó khăn. Mong sao ông tròi đế cô sớm rời xa tên này một chút, có vậy thì cái cuộc sống chán nản này của
cô mới có thể chấm dứt được.
*
Tâm sáu giờ tối, Lục Ngạn cuối cùng cũng hoàn thành công việc của mình. Lâm Huyền từ trưa đến giờ đã chán đến phát điên, nghĩ tới mình không biết phải đi theo anh suốt bao nhiêu ngày nữa, trong lòng cô có chút ba chấm.
“Anh cứ bận việc của anh đi. Đưa tôi tới một nhà hàng rô thả lại tôi ở đó là được.”
Lục Ngạn nghe cô nói xong có chút buồn cười. Thả cô lại đó là ý gì? Có ai tự nói bản thân như vậy bao giờ chưa?
Lâm Huyền được Lục Ngạn đưa tới một nhà hàng. Cô vui vẻ gọi món, hôm nay nhất định phải ăn một bữa no say mới được.
“Anh còn đứng đây làm gì, mau đi đi.”
Lục Ngạn cảm thấy bản thân giống như đã hết giá trị lợi dụng với cô. Lại còn đuổi anh đi nữa cơ, gan của cô cũng thật là lớn.
“Ăn xong thì gọi điện cho tôi đến đón. Nhớ đừng đi lung tung đấy.”
Iln* ‘ạ <_% II
Biết rồi mà.
Lục Ngạn lái xe đi xa, Lâm Huyền cuối cùng cũng
thoải mái hơn một chút.
*
“Lấy cho tôi món này, món này nữa đi.”
Nhân viên nhận lấy thực đơn sau đó đi vào trong. Lâm Huyền chọn một chiếc bàn gần cửa sổ sau đó ngồi xuống.
“ở đây trang trí đẹp mắt thật đấy.”
“Cô tới đây một mình à? Chồng cô đâu rồi?”
Lâm Huyền khó hiếu nhìn người trước mặt. Sau một hồi suy nghĩ, cô cũng không thể nhớ ra được người này là ai.
“Ánh mắt đó là ý gì hả? Lại quên mất tôi là ai rồi à?” Người đàn ông nọ ngồi xuống trước mặt Lâm Huyền một cách tự nhiên, miệng còn cười khẩy một cái.
“À… Anh là ai vậy?”
“Cảnh Khắc Liên, người từng nhặt về cho cô một mạng đấy.”
Lâm Huyền cuối cùng cũng nhớ ra được. Người này lần trước đã đưa cô vào bệnh viện kịp thời, cũng có thể coi là ân nhân cứu mạng rồi.
“Anh cũng tới đây đế ăn à?”
“ừ. Lục Ngạn đâu rồi, không đi cùng cô à?”
Lâm Huyền lắc đầu, không có ý cùng cảnh Khắc Liên nói về Lục Ngạn.
Đồ ăn được dọn lên bàn, Lâm Huyền vui vẻ gắp lia lịa. Đúng là chỉ có đồ ăn mới có thể giúp người ta xoa dịu tâm hồn. Sau này phải thường xuyên đến đây mới được.
“Ngon lắm à? Sao cô giống như bị bỏ đói vậy? Lục Ngạn không nuôi nổi cô sao?”
Lâm Huyền bận ăn, cứ ú ó cái gì đó không ai dịch được.
“Nếu như anh ta không nuôi nổi thì cứ để tôi, một mình ông đây dư sức đế nuôi một con heo ấy chứ.”
“Anh nói ai là heo hả? Tôi cho dù có là heo thì cũng là con heo đẹp nhất nhé.” Lâm Huyền bĩu môi, ăn nhiều thì sao chứ? Ăn nhiều thì lấy mất cái gì của anh ta à?

Nhấn Mở Bình Luận