Thấy cô gái bên cạnh không lên tiếng, anh lại nói tiếp: “Hôm nay sẽ có người chuyển đồ của em tới, anh đã bảo họ sắp xếp vào phòng của anh. Chúng ta là vợ chồng, quả thật khỏng có nguyên do gì đế chia phòng cả.”
Lâm Huyền bĩu mỏi khinh bỉ. Lời này của Lục Ngạn nói ra thì trông có vẻ hợp lý đấy. Nhưng trước kia lúc cô chưa mất trí nhớ không phải bọn họ vẫn luôn chia phòng sao? Anh nói ra lời này chẳng lẽ không thấy ngượng mồm à?
“Em thấy không cần thiết đâu. Em ồ một mình cũng đã quen rồi, bây giờ có thêm người không khỏi sẽ cảm thấy kì lạ. vả lại, nếu anh không đồng ý thì em quay về nhà của mình cũng được.”
Lục Ngạn cong khóe mỏi, quay đầu nhìn qua vẻ mặt của cô. Uy hiếp cơ đấy, lá gan cũng rất lớn! Chẳng lẽ cô thật sự tưởng đã đến rồi thì có thể đi được à? Suy nghĩ này đúng thật là quá ngây thơ.
Nhận thấy Lục Ngạn không hề đáp lại lời mình, Lâm Huyền còn tưởng anh đã thầm thỏa hiệp, trong lòng cũng không khỏi có
mấy phần đẳc chí.
Một lát sau, xe cuối cùng cũng tới nơi. Lâm Huyền nhìn ra ngoài cửa xe, người người đi lại tấp nập.
“Em vào trong đây. Anh cứ về trước đi, lát nữa em bắt taxi là được.” Nói rồi, Lâm Huyền đeo khẩu trang vào sau đó nhanh chân tiến vào trụ sở Vương thị.
Lục Ngạn nghiêng người nhìn bóng hình đang dần dần khuất sau cửa kính, ánh mắt rộ lên vẻ ôn nhu đến lạ thường.
Đến phòng làm việc, Lâm Huyền vừa mở cửa đã thấy Cao Huy ở bên trong. Bây giờ vẫn còn khá sớm, cô không nghĩ tới cậu nhóc này sẽ đến đây sớm như vậy.
“Thế nào rồi?” Lâm Huyền cẩn thận đóng cửa lại. Cô quay đầu, mỉm cười hỏi.
“Trang phục tôi đã chuẩn bị. Chị biết mà, tôi là con trai, thấm mỹ cũng không tốt cho lắm, đều là đế người khác chọn hộ.”
Lâm Huyền cười cười. Cô đi tới bên bàn làm việc ngồi xuống. “Vậy bây giờ đồ ở đâu?”
“ớ phòng thiết kế, chị cứ tới đó xem thử đi. Đều là chọn theo số đo ba vòng của chị, châc là sẽ không có gì sai sót.”
Lâm Huyền gật đầu, sau cũng không nói nhiều với Cao Huy nữa mà ngay lập tức đến phòng thiết kế. Ngày mai đã phải đi thảm đỏ rồi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì coi như đi tong, cô vẩn nên cấn thận một chút.
Trong phòng thiết kế không có ai, Lâm Huyền đấy cửa đi vào. Cô tới gần giá treo, cấn thận ngắm nghía bộ váy.
Đây là một bộ váy cúp ngực xẻ tà, bên trên được đính những hạt kim cương lấp lánh. Vừa mới chỉ nhìn qua thôi nhưng Lâm Huyền cũng biết giá trị bộ váy này không hề nhỏ.
Đang còn trầm ngâm suy nghĩthì cánh cửa phía sau dường như bị ai đó mở ra. Lâm Huyền quay đầu, hóa ra là cậu nhóc Cao Huy.
“Đẹp không? Tôi thấy cũng rất hợp với chị đó.” Cao Huy khoanh tay ngả người giựa vào tường, nói.
Lâm Huyền nhìn đi nhìn lại một vài lần. Kiếu dáng của bộ váy này thật sự rất đẹp, mặc vào vừa hay có thế khoe trọn đường cong của cô. Hơn nữa bộ váy này có màu xanh tím, càng tôn lên làn da trắng mịn.
“Thật sự không tệ.” Lâm Huyền đem váy vào trong mặc thử, thấy không có vấn đề gì nữa thì cũng tạm biệt Cao Huy ra về.
Váy đã thử xong, chỉ còn chờ đến ngày mai nữa thôi.
Lâm Huyền từ thang máy ra ngoài, phát hiện Lục Ngạn từ nãy đến giờ vẫn chưa hề rời đi. Cô ngồi vào trong xe, ánh mát tràn ngập ngạc nhiên nhìn anh.
“Sao anh còn chưa đi?” Lâm Huyền vừa cởi khấu trang ra vừa hỏi.
“Đợi em.” Lục Ngạn tự nhiên nói, anh khởi động xe sau đó đi về hướng ngược lại.
“Anh đưa em đi đâu vậy?”
[…]
Lục Ngạn đưa Lâm Huyền đến một quán ăn nọ. Biết rằng cô là diễn viên, anh cũng chọn một nơi khá ít người biết đến.
“Em còn chưa ăn sáng, sẽ không tốt cho dạ dày.” Lục Ngạn đưa menu cho cô, ý bảo cô gọi món. Ngầm nghĩ một hồi, anh lại nói tiếp: “Thử đồ xong có cảm thấy không vừa ý chổ nào
không?”
Lâm Huyền lắc đầu: “Đều ốn cả, chiếc váy đó cũng rất đẹp.”
“Ồ? Đẹp đến vậy sao?” Lục Ngạn uống một ngụm nước, lời nói ra có vẻ kì lạ.
Lảm Huyền không suy nghĩ gì mà gật gật đầu. Bây giờ tâm trạng cỏ chỉ chú tâm vào món ăn, cũng chẳng đế ý đến người khác.
Đồ ăn nhanh chóng được mang ra. Lâm Huyền tuy tham ăn nhưng cũng biết dáng người đối với diễn viên quan trọng đến cỡ nào, hơn nữa ngày mai cô còn phải tham dự thảm đỏ, ăn nhiều quả thật không tốt. Vậy nèn cô chỉ gọi cho mình một tô mỳ thịt bò và một ly nước chanh.
“Lát nữa anh sẽ đến công ty, em có muốn đi cùng không?” “Không đâu, em đến làm gì.”
Ánh mát đầy mong chờ của Lục Ngạn ngay lập tức bị lời từ chối của Lâm Huyền làm cho cứng đờ.
“Vậy anh đưa em về nhà. Ngoan ngoãn một chút, không được đi lung tung.” Lục Ngạn nghiêm túc dặn dò. Anh cúi đầu nhìn tô mỳ thịt bò trước mắt, tuy rằng có vẻ ngon nhưng anh lại chẳng muốn ăn chút nào.
Thấy Lục Ngạn một lúc lâu sau cũng không động đũa, Lâm Huyền có chút ngạc nhiên. Sáng nay hình như Lục Ngạn cũng chưa ăn gì thì phải, chắng lẽ là do cỏ gọi món không hợp khấu vị của anh?
‘Anh không ăn sao?”