Lục Ngạn lâc đầu. Anh liên tục nhìn vào đồng hồ trên tay, kiên nhẫn đợi Lâm Huyên ăn xong mỳ rồi đưa cô về.
“Lần sau nếu anh bận việc thì không cần phải đợi em đâu. Công việc là trên hết mà.” Lảm Huyền thắt dây an toàn, bâng quơ nói.
Lục Ngạn mấp máy môi định nói gì đó nhưng sau cùng lại không hề lên tiếng. Anh thở dài một hơi, sắc mặt nay lại càng trầm xuống mấy phần. Lâm Huyền à, thật ra em không biết, em trong lòng anh mới là trên hết.
Vê đến căn biệt thự xa hoa, vừa vào phòng Lâm Huyền đã tinh ý nhận ra đồ đạc đã được sắp xếp lại, xem ra là người ta đã chuyển đồ đến.
Cô nhìn ra ngoài cửa số, Lục Ngạn đã gấp gáp đến cồng ty từ lâu, bây giờ trước sân cũng chẳng có ai.
“Lục Ngạn hôm nay thật là khiến người ta không khỏi cảm thấy kỳ lạ!”
[…]
Tại tầng cao nhất ở trụ sở Ngân Hạ.
“Giám đốc, Hà tổng muốn gặp anh, đã đợi hơn ba mươi phút rồi.”
“Là Hà Hiển sao, nghe nói bên phía Hà thị đang có một dự án cần vốn đầu tư. Cô ấy tới đây xem ra là vì việc này.” Lục Ngạn
trầm tư suy nghĩ một hồi, sau đó liền bảo Tân Hách gọi Hà
Hiến vào.
“Hà tiếu thư, đã lâu không gặp.” Lục Ngạn lịch sự chào hỏi.
Hà Hiến đặt tài liệu trên tay xuống bàn, cũng mỉm cười đáp lại Lục Ngạn.
“Đã lâu không gặp. Hai năm trước Lục thị đột nhiên biến mất, bảy giờ xem ra là đã đông sơn tái khởi.”
“Không biết hà tiếu thư lần này tới đây là vì chuyện gì?”
Nghe Lục Ngạn hỏi vậy, Hà Hiến bèn đấy xấp tài liệu tới trước mặt Lục Ngạn, cỏ nói:
“Hà thị chúng tôi vừa cho ra một dự án mới, không biết Lục tống có hứng thú không?”
Lục Ngạn lật qua lật lại bản tài liệu. Anh ngẩm nghĩ một hồi, sau đó gật đầu. Hà thị cũng được xem là chỗ thân thiết trước đây, hợp tác cũng không ít lần. Bây giờ nếu như dự án của bọn họ có khả năng mang lại lợi nhuận thì anh cũng không tiếc một cái gật đầu đồng ý.
“Tôi sẽ xem xét dự án này, khoảng hai ba ngày sau sẽ cho quý công ty câu trả lời.”
Nghe được lời đồng ý từ Lục Ngạn, trong lòng Hà Hiến tràn ngập vui mừng. Rõ ràng vui mừng như vậy nhưng vì dáng vẻ danh mồn thục nữ vốn có, ngoài mặt Hà Hiến chỉ cong mỏi cười một cái.
“Cảm ơn Lục tống. Anh có thể đồng ý xem xét bản dự án của công ty chúng tôi đã là niềm vinh hạnh lớn rồi. Vậy tôi về trước, nếu như anh có gì cần hỏi thì cứ liên hệ tôi.”
Hà Hiến đứng dậy quay người định rời đi nhưng như chợt nhớ ra gì đó, bước chân của cô bỗng khựng lại. Cô lấy ra trong túi một tấm danh thiếp đặt lên bàn, sau đó mới lịch sự rời đi.
Lục Ngạn khoanh tay, cả người tựa vào sỏ pha. Bản dự án này của Hà thị nhìn qua cũng không tồi, nếu như khởi động thì chắc hẳn có thể thu đươc rất nhiều lơi nhuân.
Trầm ngâm một lúc lâu, Lục Ngạn cho gọi Tân Hách vào.
“Xem qua tài liệu này một chút, nếu có gì không ốn thì báo cho tỏi.”
Tân Hách gật đầu, tay cầm lấy bản dự án sau đó đi ra ngoài.
[…]
ớ nhà, Lâm Huyền chỉ ru rú trong phòng của mình. Thấm Linh vừa gọi đến nói muốn trò chuyện với cô, cỏ vì không có gì làm nẽn cũng trò chuyện với cô ấy suốt một buối, đến tận bây giờ mới cúp máy.
Lâm Huyền nằm xuống giường, cả người tràn ngập trong vỏ vàn suy tư. Bỗng, tiếng động cơ ô tô dưới nhà đánh thức cô khỏi suy nghĩ.
Lâm Huyền đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lục Ngạn đã về nhà, cô còn tưởng anh sẽ ăn trưa ở công ty giống như trước kia cơ.
Lục Ngạn từ từ bước lên cầu thang, vốn còn định vào phòng của mình, nhưng không hiếu sao tầm mầt của anh lại cử đặt lên căn phòng bên cạnh.
Lục Ngạn đi tới trước cửa phòng, đấu tranh tư tưởng một hồi lâu mới quyết định gõ cửa.
“Anh về rồi à?” Lâm Huyền mở cửa, theo phép hỏi một tiếng.
Lục Ngạn gật đầu. Thấy anh cứ đứng ở trước cửa mà không nói gì thêm, Lâm Huyền lại hỏi tiếp: “Anh tìm em có chuyện gì
không?”
Lục Ngạn trầm ngâm, sau cùng lại lác đầu rời đi.
Lâm Huyền nhìn theo bóng lưng người đàn ông nọ, trong lòng không hiếu tại sao lại cảm thấy kì lạ. Lục Ngạn mấy ngày gần đây hình như ít nói hơn thường ngày.
Lâm Huyền xua tan sự nghi ngờ trong lòng. Cò đóng cửa phòng lại, sau đó lên giường ngủ một giấc.
Buổi chiều Lục Ngạn không đi làm. Anh xuống phòng khách xem tin tức trên tl vi, ánh mắt lại liên tục nhìn lên cầu thang.
Đã ba giờ, Lâm Huyền vẫn chưa thấy rời khỏi phòng.
“Dì Phương, cô ấy đã ăn trưa chưa?” Lục Ngạn hỏi.
Dì Phương biết hai từ ‘cô ấy’ này trong lời cậu chủ là đang chỉ ai. Mới làm việc ở đây không lâu nhưng sự quan tâm mà cậu chủ dành cho cô gái này quả thật khiến bà mở mang tầm mắt.
“Thưa thiếu gia, phu nhân vẫn chưa ăn, cô ấy nói là không đói.”