Nghe vậy, Lục Ngạn bèn đặt tách trà trên tay xuống. Anh đi vào nhà bếp bưng một ít đồ ăn đưa lên cho Lâm Huyền.
“Có chuyện gì sao?” Lâm Huyền hỏi, ánh mắt bổng đặt lên đồ ăn trên tay Lục Ngạn.
“Bỏ bữa không tốt cho dạ dày của em đâu.” Nói rồi, Lục Ngạn đi vào phòng một cách tự nhiên. Anh đặt đồ ăn xuống bàn sau đó quay người nhìn Lâm Huyền.
‘Em định đứng ở đó đến khi nào?’
Nghe vậy, Lâm Huyền ngượng ngùng đóng cửa lại. Trước kia mỗi lần cô không dùng bữa Lục Ngạn đều sẽ sai người mang đồ ăn cho cô, nhưng tận tay anh mang lên phòng thì quả là hiếm hoi.
Hành động này của Lục Ngạn thật là khiến cho cô không khỏi cảm thấy ‘thụ sủng nhược kinh’.
“Em thật sự không đói, một lát nữa là ăn tối rồi.”
Lục Ngạn nghiêm túc nhìn Lâm Huyền, ánh mắt này tuy rất đổi bình thường nhưng không hiếu sao lại khiến cho người ta có chút khiếp sợ.
Lâm Huyền ngồi xuống bàn ngoan ngoãn ăn mỳ. Không biết có phải vì cô thích ăn mỳ hay không mà kế từ ngày cô đến biệt thự này hôm nào cũng có mỳ trong thực đơn.
“Chiều nay anh không đi làm à?” Thấy không khí đang dần rơi vào trầm tư, Lâm Huyền bèn lên tiếng.
“ừ. Nhân lực ở công ty nhiều, việc không quan trọng đều không đến tay anh.”
Lâm Huyền gật đầu, sau cũng không nói gì nữa. Lục Ngạn ngồi ở đối diện cũng chẳng buồn lên tiếng. Anh cứ yên lặng ngắm nhìn Lâm Huyền hệt như đang thưởng thức một tác phấm nghệ thuật.
Nhận ra ánh mẳt của người nào đó cứ nhìn mình không rời, Lâm Huyền cũng có chút ngượng. Cô cúi đầu cố gắng ăn xong
tô mỳ này. Chỉ khi ăn xong thì tên ác ma này mới rời đi được.
Một lát sau, Lâm Huyền cuối cùng cũng ‘xử1 xong tỏ mỳ trước mặt. Cô thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi bầu không khí kì lạ này.
Lâm Huyền cầm bát đứng lên, định bụng sẽ rời khỏi đây.
“Ngồi đó đi, để anh đem xuống.” Lục Ngạn nhanh tay cướp lấy bát trên tay cô.
“Không cần đâu, em tự đi được mà.” Lâm Huyền có chút nói không thành lời. Nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của người đàn ông trước mặt, cô chỉ có thế đành đi theo phía sau anh.
Lục Ngạn đưa bát đũa trên tay cho dì Phương sau đó liền đi ra phòng khách. Thấy Lâm Huyền vẩn đi theo mình, anh bỗng ngoái đầu nhìn cô.
“Em có chuyện gì muốn nói sao?” Anh ngồi xuống sồ pha, bàn tay theo thói quen cầm lấy điều khiển bật tỉ vi lên.
“À, em thì có chuyện gì muốn nói chứ? Ha ha.” Lâm Huyền cười gượng. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt bổng đặt lên bản tin đang chiếu trên ti vi.
Binh thường cô sẽ không xem những bản tin khô khan này, nhưng không hiếu sao hôm nay lại bổng cảm thấy nó thú vị hơn hắn. Có lẽ vì người bên cạnh chắng lên tiếng, bản tin trên ti vi là cọng rơm cứu mạng duy nhất giúp cồ thoát ra khỏi cảm giác ngượng ngùng.
“Em quen biết cố Thanh như thế nào vậy?” Lục Ngạn hỏi. Anh thật sự rất muốn biết trong hai năm qua cô đã trải qua những chuyện gì khi không có anh. Đã bỏ lỡ nhiều thứ như vậy, trong lòng anh đương nhiên cảm thấy khó chịu.
“Anh ấy sao? Là công ty mời anh ấy dạy diễn xuất cho em.” Lâm Huyền đáp lời.
‘ồ? Anh ta hình như rất quan tâm đến em?”
Nghe đến đây, Lâm Huyền đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cô quay đầu nhìn Lục Ngạn, khóe môi không khỏi giương lên một nụ cười.
“Đúng vậy. Anh ấy đúng là có chút quan tâm đến em.” Lâm Huyền cười nhạt, rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ không màng sự đời lúc nãy.
Lời nói kia của Lục Ngạn vừa nghe đã biết là anh ấy đang ghen, mùi chua nồng nặc thế mà lại. Thế nhưng bề ngoài anh càng ra vẻ không quan tâm, vậy thì cô lại càng phải tỏ ra bình tĩnh.
Lục Ngạn quay đầu nhìn cô, có chút ngơ ngác. Không phải cô nên giải thích một chút sao? Trả lời như vậy là xong rồi?
“Nếu không có chuyện gì nữa thì em lên phòng trước.”
Lâm Huyền đi một mạch thẳng đến lầu hai. Cô đứng ở trước cửa, thật không chịu nối quay đầu lại.
“Anh định đi theo em đến khi nào vậy?”
“Thật ra anh nghĩ, chúng ta quả thật không nên chia phòng.” Nói rồi, Lục Ngạn đi tới mở cửa, thản nhlèn bước vào phòng.
Lâm Huyền cũng chẳng chấp nhặt với anh. Cô đóng cửa lại, ngay sau đó thì nghiên cứu kịch bản cho bộ phim tiếp theo một chút.
Danh tiếng của Lâm Huyền đang ngày càng được nhiều người biết đến. Trong thời điếm quan trọng này cô phải thường xuyên đóng phim và tham dự sự kiện đế củng cố tên tuối.
Dự là sau kì nghỉ này cô sẽ lập tức nhập đoàn bộ phim mới. Vậy nên trong thời gian rảnh này cỏ phải tranh thủ học thuộc lời thoại đế tránh đến lúc đó lại không kịp.
Lâm Huyền ngồi bẽn cửa số yèn tĩnh đọc kịch bản. Đây là một bộ ngôn tình cổ đại. Cô ít khi đọc truyện thế loại này trong lúc nhất thời cũng cảm thấy rất thú vị.
“Nhận kịch bản mới rồi à?” Lục Ngạn đăm chiêu nhìn quyển kịch bản trên tay cô, hỏi.
Lâm Huyền gật đầu coi như đáp lời.
“Đã định nam chính chưa?” Anh lại một lần nữa lên tiếng.
Nhắc đến nam chính, Lâm Huyền cũng có chút hồi hộp. Nghe nói bên phía nhà sản xuất đã chọn được một người vừa ý. Nhưng người kia có địa vị cao trong giới, hiện tại cũng có rất nhiều kịch bản nên vẫn đang trong tình trạng xem xét.
Vê phần người đó là ai? Tên gì? Lâm Huyền không biết.
“Em cũng rất tò mò người nọ là ai đó.” Lâm Huyền đáp.
Một lời này của Lâm Huyền vừa nói ra thì không gian ngay lập tức yên âng hơn cả. Lục Ngạn không nói gì, cô cũng chỉ yên lặng xem kịch bản của mình.
Thắng cho đến giờ ăn cơm tối, hai người họ mới miễn cưỡng
nói với nhau vài câu. Ăn cơm xong, Lâm Huyền lên phòng tắm rửa trước, còn Lục Ngạn thì ở phòng khách làm việc.
Nằm ở trên giường đắp mặt nạ, đang còn nhắn tin với Cao Huy thì ngoài cửa bồng vang lên tiếng bước chân. Một ngày này Lục Ngạn làm phiền cô không ít lần, bây giờ dù chỉ là tiếng bước chân thù cỏ cũng có thế nhận ra ngay là ai.
“Ống nước phòng tắm ở phòng anh bị tắc. Vậy nên đành làm phiền một chút rồi.” Như đoán trước được Lâm Huyền sẽ nói gì, Lục Ngạn nhanh miệng trả lời trước.
Anh đi vào trong phòng tắm dưới sự ngơ ngấn của Lâm Huyền. Dù sao đây cũng không phải là biệt thự của cô, anh muốn tắm ở đâu là quyền của anh, cồ cũng đâu quản được?
Đóng cửa lại, Lâm Huyền lại leo tót lên giường lướt tin tức trên điện thoại.
Tiếng nước chảy róc rách từ trong nhà tầm vọng ra bên ngoài. Ánh mắt của Lâm Huyền bỗng dưng nhìn về phía cửa.
Nhìn một hồi, lại nhìn đến khi Lục Ngạn tắm xong, đang từ từ bước ra.
Anh mặc một bộ đồ ngủ thoải mái. Nhìn hướng đi có thế nhận ra anh đang đến chồ cô. Lục Ngạn tự nhiên ngồi lèn giường, sau cùng còn nhìn cô cười tươi một cái.
“Lúc chiều anh đã nói, chúng ta vẫn không nên chia phòng thì hơn.”
Lâm Huyền:”…” Bây giờ cô còn có thể đuối anh ra khỏi phòng
sao?