“À thì, còn xẻ tà, hở một chút phần chân nhưng chỉ là một chút thôi, ha ha.” Lâm Huyền cười gượng, cô quay mặt sang bên trái nhằm tránh khỏi ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Lục Ngạn.
“Lâm Huyền! Ai chuẩn bị bộ đồ này cho em?” Lục Ngạn nghiêm túc hỏi. Một tay anh giữ mặt Lâm Huyền nhìn về phía mình, không cho cô cơ hội trổn tránh.
“Là Cao Huy. Nhưng mà…” Lời biện hộ phía sau còn chưa kịp nói xong, Lâm Huyền đã bị tên nào đó dùng miệng chặn lại.
Một nụ hôn sâu!
[…]
Sáng hồm sau, tuy rằng cả người đã bị tên nào đó dày vò cho uế oải nhưng Lâm Huyền vẫn phải dậy sớm kiếm tra xem Lục Ngạn có để lại dấu hôn nào không. Đêm qua mãnh liệt như vậy, cô thật sự sợ…
Lâm Huyền ngồi dậy tựa vào thành giường. Cô lấy chiếc gương cầm tay đặt bẽn tủ đầu giường ra ngắm nghía.
ở cần cố, sau đó lại trượt xuống một chút. Lâm Huyền không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, Lục Ngạn quả nhiên vẫn rất biết kiềm chế!
Cỏ quay người nhìn sang bẽn phải, Lục Ngạn đã tỉnh từ lảu, đôi mắt khép hờ quan sát từng hành động của cô.
“Ha ha, chào buổi sáng.” Lâm Huyền vầy vẵy tay, cười gượng.
Tưởng chừng như Lục Ngạn sẽ ấm áp đáp lại mình, nhưng sự thật ngược lại hoàn toàn.
“Anh còn chưa hết giận đáu.”
Lâm Huyền:Anh giận thì tôi còn có thể làm gì được đây? Tên đại ác ma khó chiều như anh, tôi thật sự dỗ không nối!
“Chỉ đi thảm đỏ một lát thôi. Anh so đo với em làm gì chứ? vả lại, em cũng không có đế ý đến mấy đóa hoa bên người anh.”
Lục Ngạn hít vào một hơi. Anh kéo Lâm Huyền vào lòng thủ thỉ bên tai cô: “Phải nói bao nhiêu lần thì em mới hiếu, anh thật sự không liên quan gì đến Cơ Tâm Mỹ đây?”