“Anh thật sự không có gì với cô ấy.” Lục Ngạn dịu dàng nói, nói xong còn cọ cọ vào hõm cố cô.
Lục Ngạn thấy Lâm Huyền một hồi lâu lâu sau không đáp lời, anh mới nói tiếp: “Em không tin à? Sao lại khồng nói gì cả?”
Lâm Huyền hít một hơi thật sâu, trong lòng tầm tìm câu trả lời phù hợp.
“Dù sao cũng không liên quan đến em.” Vốn là muốn nói em không để ý, không hiếu sao đến lúc nói lại phát ra câu này. Lảm Huyền thầm than không xong rồi.
Lục Ngạn:”…” Không liên quan? Anh thành khấn giải thích với cô, còn sợ cô hiểu lầm, cuối cùng cô lại đáp lời anh như vậy? Có phải hơi phũ phàng hay không?
“Không phải, ý em không phải như vậy.” Thấy vẻ mặt đang ngày một âm trầm của người đàn ông đối diện, Lâm Huyền vội vàng cuống quít giải thích.
“Hay là chúng ta diễn lại cảnh đêm qua đi? Anh nghĩ chỉ có như vậy, em mới cảm thấy vấn đề đó có liên quan đến em hay không?”
Lục Ngạn tà mị nhìn cô, ánh mắt lại không tự chủ dời tầm nhìn xuống phía dưới, rồi xuống phía dưới nữa.
Lâm Huyền đỏ mặt đến tận mang tai. Cô ngay lập tức bay vèo vào trong nhà tắm. Nếu như còn nằm yên ở đó sợ là chuyện gì xảy ra còn chưa biết chắc được.
[…]
Buổi thảm đỏ ngày hôm nay được tổ chức vào chiều tối. Vì đế lịch trình được diễn ra một cách thuận lợi, từ buối chiều Lâm Huyền đã đến Vương thị đế trang điếm và thử quần áo.
Bộ váy này mặc lên rất đẹp, thật sự không hề có chút sai sót gì cả. Mắt nhìn thấy thời gian cũng sắp đến, Lâm Huyền bèn xuống bãi đỗ xe của Vương thị đế Cao Huy đưa mình đến địa điếm tố chức thảm đỏ.
“Bên phía người điều hành đã thông báo, chị sẽ đi thảm đỏ thứ năm.” Cao Huy vừa khởi động xe vừa nói.
Lâm Huyền gật đầu. Địa vị của cỏ trong giới giải trí không cao, vị trí thứ năm này xem ra cũng ốn. Người trong giới đều biết, vị trí cuối mới là ngôi sao tỏa sáng nhất trong thảm đỏ. Trước kia không ít người đã vì vị trí cuối này mà cố tình đi muộn nhằm giật spotlight. Việc này nếu như không ai lên tiếng thì thôi, nếu như bị phanh phui thì chắc chắn sẽ bị cộng đồng mạng chửi cho tan tác.
“Tôi có thế xem danh sách nghệ sĩ đi thảm đỏ được chứ?”
Cao Huy gật đầu, sau đó liền đưa cho Lâm Huyền một tờ giấy. Nội dung trong đó bao gồm các hoạt động sẽ diễn ra trong thảm đỏ cũng như danh sách nghệ sĩ tham gia.
“Còn có cả Tưởng Thi? Cô ta còn đi thứ mười bảy, quả thật không tồi.” Địa vị của Tưởng Thi trong giới cùng lắm cũng chỉ ngang hàng Lâm Huyền, fan không nhiều. Vậy mà thảm đỏ có mười tám người thì cô ta liền được sắp xếp đi gần cuối. Người lăn lộn lảu năm vừa liếc mắt liền biết bẽn trong có nội tình.
“Chuyện cô tiếu hoa này có kim chủ bao nuôi là chuyện đã được người ta thầm thừa nhận cả rồi, cũng chỉ có tan mới luôn
cho rằng cô ấy trong sạch mà thôi.” Cao Huy liếc qua danh sách trên tay Lâm Huyền, tùy ý đáp lời.
Lâm Huyền xem đi xem lại danh sách một chút, cô thấy không có gì bất ốn nữa thì trả cho Cao Huy.
Tưởng Thi kia lúc trước ở bữa tiệc của Vương tống còn cố ý hại cho cô mất mặt. Thật không nghĩ tới nhanh như vậy mà hai người lại gặp nhau rồi. Lâm Huyền không hề gây gổ gì với cô ta, thế nhưng cô ta lại cố ý gây sự, vậy thì cũng đừng trách cô tâm địa ác độc!
Cao Huy dừng ở một góc cách không xa thảm đỏ. ở đây vừa hay có thế nhìn thấy mọi việc xảy ra ở bên trong. Cánh nhà báo và fan hâm mộ chen chúc nhau chụp ảnh thần tượng khiến khung cảnh trở nên nhộn nhịp vô cùng.
Mắt thấy đã sắp đến lượt của Lâm Huyền, Cao Huy bèn lái xe chậm rãi đi tới.
“Lát nữa xuống xe chị phải làm cho mình xinh đẹp yêu kiều một chút biết chưa?”
“Biết rồi mà.”
Xe dừng lại trước thảm đỏ. Lâm Huyền từ trên xe đi xuống, bàn tay mềm mại ngượng ngùng che lấy ngực.
Cô vẫy tay với cánh nhà báo và fan hâm mộ, trên môi còn không quên nở một nụ cười.
“Đây là minh tinh nào vậy? Quả thật rất đẹp.” Một cô gái kìm lòng không đậu thốt lên.
Không khí bỗng dưng im lặng một lúc, ngay sau đó mọi người liền nhốn nháo hơn hắn.
“Đúng vậy. Tôi đu showbiz lâu như vậy nhưng sao trước giờ chưa thấy qua nhỉ?”
“Là Lâm Huyền đó trời ơi, cô ấy ra mắt cũng lâu rồi mà.”
Nghe thấy những lời bàn tán về mình, Lâm Huyền cũng chỉ ngượng ngùng cười sau đó đi vào trong. Trước kia cô chỉ mới đi thảm đỏ được một lần, đối với khung cảnh nhộn nhịp này vẫn chưa kịp thích ứng.
Lâm Huyền đi đến khu vực tường kí tên. Cô được nhân viên đưa cho bút, sau đó lưu loát kí tên lên. Lâm Huyền quay người, chuyên nghiệp tạo một vài dáng đế phóng viên và nhà báo chụp ảnh, không lâu sau liền đi vào hội trường.
Nhiệm vụ đi thảm đỏ coi như hoàn thành, bây giờ chỉ đợi bữa tiệc này hoàn thành liền xong.
“Xin chào, Lâm tiếu thư.”
Nghe thấy ba từ ‘Lâm tiếu thư’, Lâm Huyền bèn quay người lại. Trước mặt cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp, đường nét ngũ quan thanh tú.
“Xin chào. Cho hỏi cô là…” Lâm Huyền lịch sự đáp lại. Cô đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang đặt giữa không trung của cô gái nọ, sau cùng còn mỉm cười một cái.
“Tôi là Đường Tuệ, trong giới cũng không nổi tiếng lắm.”