Lục Hân: “…“
Lảm Huyên: “…”
Cao Huy:
Không gian bỗng chốc lạnh ngât như tờ. Yên lặng đến nòi, Lám Huyền có thế tinh ý nghe được ảm thanh của máy chụp ánh phát ra ở gàn đây.
‘Hình như có phóng viên theo đuôi.” Lâm Huyền nói, sau cùng còn cánh giác nhìn xung quanh.
Nhưng còn chưa kịp tìm ra nơi mà phóng viên đang ấn náu thì cánh tay của cô đã bị Lục ngạn nâm lấy sau đó hung hãng kéo cô lên xe.
Lục Hân nuốt một ngụm nước bọt, không biết nên nói gì trước một màn này. Anh họ của cô không biết ãn phải thuốc súng gì mà lại hung dữ như vậy!
‘Em còn chưa tìm ra tên phóng viên theo đuôi kia. Lỡ như ngưởi nọ chụp ánh rồi tung tin dồn bậy bạ thì phải làm thế nào đây?”
Lâm Huyền mếu máo nhìn Lục Ngạn. Nhưng dường như anh đã bị miễn dịch với mỹ nhân kế, cho đến một lúc lâu sau cũng chầng đáp lời cô. Lục Ngạn kiên nhân duy trì sác mặt âm trầm của mình cho đến khi về biệt thự.
‘Anh cũng nên nói gì đi chứ? Dù sao tin đồn mà phóng viên kia đưa ra nhất định cũng sẽ liên quan tới anh. Cháng lẽ anh không sợ bị ảnh hưởng đến danh tiếng sao?” Lảm Huyền nhanh mồm nhanh miệng nói.
Cô xuống xe, vừa nói vừa chạy theo Lục Ngạn.
Thế nhưng trái lại với dáng vẻ gấp gáp của Lâm Huyền, anh lại chỉ bình tĩnh nói ra hai chữ: ‘Không sợ.”
Lâm Huyên:
Thật ra binh thường cô sẽ chẳng đế tâm đến loại tin đồn thất thiệt này. Nhưng đó là khi không có bằng chứng! Lúc nãy cô nghe rõ mòn một âm thanh của máy chụp ảnh, kẻ theo đuôi này khẳng định là đã chụp được gl đó ròi.
Hai người rất nhanh đả đi đến lâu hai. Lục Ngạn đi vào phòng. Anh đứng chắn ở cửa, không có ý định để Lâm Huyên vào trong.
‘Em muốn anh ngăn tên phóng viên kia tung tin đồn?”
Lâm Huyên mím môi, thẳng thừng gật đau. Cô biết rõ với năng lực của Lục Ngạn, anh thừa sức ngán chặn được chuyện này.
‘Thật ra chuyện này cũng chắng có gì to tát. Nhưng mà anh có điẽu kiện.”