[…]
Lúc ăn tối xong đẽ là ba mươi phút sau, Lâm Huyền dọn dẹp chén bát xong liền ra phòng khách xem chương trình bản tin buối tối. Bẽn cạnh cô là Lục Ngạn đang làm việc, ánh mắt anh chăm chú đọc bán hợp đồng trên bàn.
Một lát sau, có lẽ vì quá tò mò, Lâm Huyền bèn lên tiếng: “Chuyện đó… ý em là vụ hỏa hoạn kia, mọi chuyện thế nào rồi?”
“Tên đó có vẻ sắp khai ra rồi, em cứ yên tâm đi.”
Lâm Huyền gật đầu, sự bồn chồn trong lòng vẫn chầng vơi đi được phần nào.
Vài ngày sau, Lục Ngạn có vẻ vì vụ việc kia mà thường xuyên đi sớm về muộn. Lâm Huyền nghe được rằng người nọ đã chịu khai ra tất cả mọi chuyện, mà hung thủ thật sự cũng không khỏi khiến cho Lâm Huyền ngỡ ngàng.
Người ra tay chính là bạn cũ của ba cô – Châu Thành Oánh, cũng chính là cha của Châu Phiến Ly. Lâm Huyền không biết giao tình giữa Châu gia và Lâm gia là bắt nguồn từ khi nào. Cô chỉ biết kế từ khi bản thân vừa mới lên ba thì đã luôn kề cạnh bèn Châu Phiến Ly, thật tâm đối tốt với cô ta như chị em ruột.
Nghe nói, năm đó cha cô có một vụ làm ăn lớn, Châu Thành Oánh cũng muốn dành về món mồi ngon béo bở đó nhưng dù cho tìm cách gì cũng vô dụng. Cũng chắc là vì chuyện này mà ông ta đâ nhẫn tâm ra tay với gia đình cô.
Mục tiêu thật sự của Châu Thành Oánh vốn là ba của Lâm Huyền, nhưng lại vô tình giết nhầm người khác là mẹ cô!
Phóng hỏa một lần đã gây ra động tĩnh lớn, Châu Thành Oánh chỉ đành ngậm ngùi rút tay.
‘Vê việc kết tội Châu Thành Oánh, em thấy chỉ có lời khai của người tài xế này vốn không đủ.” Lâm Huyền suy nghĩ một hồi, lo láng hỏi.
“Yên tâm đi. Người tài xế này rất cấn thận. Trước đó ông ta vì sợ Châu Thành Oánh qua cầu rút ván mà đổ hết mọi tội trạng lên người ông ta nên đã thu âm lại tất cả cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.” Lục Ngạn đấy một chiếc USB lên bàn, nghiêm túc đáp.
Vừa hay, sự lo lắng trong lòng Lâm Huyền biến mất không tăm hơi. Cô thở phào nhẹ nhõm, lưng dựa vào thành ghế. Cuối cùng thì sự thật cũng đã được đưa ra ánh sáng, mọi đau khố vì mất người thân của cô tuy rằng vẩn chưa nguôi ngoai nhưng
đã bớt đi phần nào.
Lâm Huyền không ưa gì Châu Phiến Ly, đó là sự thật. Nhưng cô vạn phần lại không ngờ tới cha cô ta lại cũng là người như vậy, có thế nhẩn tâm ra tay với người anh em đồng hành bao năm của mình.
“Bao giờ thì xét xử ông ấy?”
Lục Ngạn trầm ngâm đáp lời: “Trước mát anh đã giao bẳng chứng cho cảnh sát điều tra, quá trình chắc cũng phải mất một khoảng thời gian.”
Lâm Huyền gật đầu. Sau đó, không gian bổng chốc rơi vào tĩnh lặng. Lâm Huyền ngấng đầu, phát hiện Lục Ngạn giống như có chuyện muốn nói.
“Việc hai năm trước anh rời đi mà không nói tiếng nào là vì có người bí ấn tấn công Lục thị. Theo điều tra, người này có liên lạc với Châu gia.”
Nghe Lục Ngạn nói vậy, trong lòng Lâm Huyền không khỏi lóe lên tia kinh ngạc.
“Anh biết người đó là ai?”
Lục Ngạn gật đầu.
“Là Lục Cảnh. Lúc đâu anh cũng thắc mắc vì sao cậu ta là nhám vào anh. Sau này anh mới nhận ra Lục Cảnh nhám vào Lục thị. Lục thị là sản nghiệp mà ông nội đế là cho cha anh. Có lẽ vì không cam tâm nên Lục cảnh mới nghĩ ra chiêu trò này.” Dừng một lát, Lục Ngạn nói tiếp với giọng điệu khinh bỉ.
“Chỉ tiếc cậu ta hợp tác nhầm người, một năm trước anh đã phát hiện ra. Lục Cảnh khống ngờ rằng Lục thị có thế vực lại, sau này mọi chuyện vỡ lỡ, cậu ta đâ chủ động ra nước ngoài.”
Nhắc đến Lục cảnh, Lâm Huyền mới sực nhớ ra hai năm cậu ta chỉ hoạt động ở nước ngoài. Fan hâm mộ không biết lý do, còn tưởng là cậu ấy muốn chuyến đối hình tượng hướng đến thị trường nước ngoài, thật không ngờ tới lại là vì lý do này.
Lâm Huyền thở dài. Mọi chuyện đều đã rõ ràng, chỉ là trong lòng cô không hiểu sao vẫn cảm thấy không vui. Chắc là vì cô biết cho dù hung thủ có nhận được sự trừng phạt thích đáng đi chăng nữa thì cha mẹ cỏ cũng không thế sống lại.