Thấy Tiểu Thúy có vẻ bối rối, Lâm Huyền cũng coi như biết được câu trả lời. Xem ra tác động của sự việc hôm qua không hề nhỏ, cô cũng có thể yên tâm đôi chút rồi.
Sau khi Lục Ngạn về nước cô cần phải tiến triển kế hoạch nhanh hon một chút nữa mới được. Cô năm nay cũng đã hai mươi tưtuổi rồi, nếu bước vào giới giải trí thì phải nhanh chân một chút, không cấn thận lại bị người ta chê là bà cô già mất.
Lâm Huyền chán nản ngồi lướt bảng tin trên facebook. cả ngày hôm nay của cô trôi qua thật là vô vị. Bây giờ đã gần tám giờ tối nhưng Lâm Huyền vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Đang mải mê suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại reo lên làm Lâm Huyền giật mình một cái.
“Alo.”
“Ngày mai tôi rất rảnh, có muốn đi chơi không?”
Lâm Huyền uể oải dựa vào thành ghế sofa. Đi chơi ư? Cô cũng rất muốn chứ! Nhưng nghĩ tới bản thân bây giờ là người đã có chồng vậy mà lại đi chơi cùng người đàn ông khác.
Bình thường thì không nói nhưng bây giờ Lục Ngạn lại vừa mới đi ra nước ngoài. Nghe thật giống như cô nhân lúc chồng mình đi công tác mà ở nhà ngoại tình với trai trẻ.
“Tôi không đi đâu!”
Cảnh Khắc Liên ở đầu dây bên kia sau khi nghe Lâm Huyền từ chối thì chẳng vui vẻ chút nào. Anh thở dài một hơi, cố gắng thuyết phục cô.
Phụ nữ không phải thích nhất là đi ra ngoài à?
Sao Lâm Huyền lại khác người như thế chứ? cả ngày cứ ru rú ở trong nhà thì có gì vui vẻ đâu.
“Cô không muốn đi tới nhà ma chơi à? Hơn nữa còn được ăn nhiều món ngon nữa.”
Lâm Huyền bĩu môi, ừ thì cũng có chút hấp dẫn lòng người đó. Thế nhưng… Cô băn khoăn một hồi, thôi thì cứ đi đi. Dù sao họ suy nghĩ gì về cô cũng không quan trọng lắm. Lục Ngạn lại càng không thích cô, cô cần gì quan tâm đến?
“Được! Ngày mai anh nhớ đến đón tôi đó.”
Lâm Huyền ngay lập tức đồng ý. Dù sao Lục Ngạn cũng đang ở nước ngoài, anh làm cách nào mà biết được cô đi đâu. Mà biết rồi cũng chẳng làm được gì cô.
Sau khi cúp máy, tâm trạng Lâm Huyền gết sức thoải mái. Thế là ngày mai cô được đi chơi rồi, ở nhà suốt ngày đã sớm khiến cô chán muốn chết.
Tiểu Thúy từ trong bếp bưng ra cho Lâm Huyền một dĩa trái cây, sau đó mạn phép nhiều lời một chút.
“Phu nhân vừa gọi điện thoại cho bạn sao? Trông phu nhân vui vẻ kìa.”
Lâm Huyền bình thường không quá thích cũng không quá ghét Tiểu Thúy lắm. Nay cô lại đang vui, càng không chần chờ mà đáp lời.
“Cô có biết người lần trước đưa tôi đến bệnh viện không? Anh ta rất tốt, ngày mai còn định đưa tôi đi chơi.”
Lâm Huyền không chút nào đề phòng đối với Tiếu Thúy. Cô bây giờ đã mất trí nhớ, tâm tư cũng không sâu kín bằng trước kia. vả lại Tiểu Thúy lại là người làm lâu năm trong nhà, cô làm sao mà nghi ngờ được?