Tiểu Thúy nhiều lần gõ cửa nhưng không nghe thấy Lâm Huyền đáp lời. Nghĩ đến việc thiếu phu nhân hồi sáng có vẻ khá đau lòng vì thiéu gia nên chắc là muốn yên tĩnh một mình. Vậy nên Tiểu Thúy không dám mạn phép gõ cửa thêm lần nào nữa.
Đến tận khuya thì Lục Ngạn mới trở về. Anh vào phòng tắm rửa xong xuôi thì đột nhiên phát hiện Lâm Huyền không có ở trong phòng.
“Lại ngủ ở bên kia sao?”
Lục Ngạn thở dài một hơi. Anh cất nhẹ bước tiến về phòng của Lâm Huyền sau đó mở cửa ra.
Lâm Huyền ngồi dựa người vào thành giường, ánh mắt lờ đờ nhìn về phía Lục Ngạn. Cô vừa mới tỉnh dậy sau cơn ngất xỉu hồi chiều, cả người bây giờ rất uế oải.
“Em làm sao vậy?”
Lâm Huyền lắc đầu, không có ý định đáp lời Lục Ngạn. Lục Ngạn lo lắng chạy tới bên giường. Anh nhìn cô một hồi lâu nhưng không nói gì.
Lâm Huyền nằm xuống giường, bây giờ cô thật sự rất muốn ngủ một giấc. Hơn nữa cứ nhìn Lục Ngạn mãi như vậy, những hình ảnh không khớp nhau ấy lại ùa về, cô rất đau đầu.
“Lâm Huyền… em không sao chứ?”
Lục Ngạn nằm xuống bên cạnh cô, ngay sau đó thì Lâm Huyền cũng quay lưng lại với anh. Nghĩ đến lúc sáng anh còn mới ‘ân ái’ cùng Tống Thanh Ca, vậy mà bây giờ đây lại giả làm bộ dạng dịu dàng đế đánh lừa cô. Anh tưởng cô không đọc tin tức trên mạng à?
Lục Ngạn đột nhiên có chút sốt sắng. Anh thật sự không hiểu vì sao Lâm Huyền lại có vẻ mệt mỏi và muốn tránh né anh như vậy? Anh đã làm gì khiến cô không vui sao?
“Lâm Huyền… Nói gì đó với anh, một từ thôi cũng được.” 1
Lục Ngạn thiết tha như vậy nhưng Lâm Huyền vẫn chẳng hé nửa lời. Có lẽ ngất xỉu qua một lần khiến tính tình cô không được tốt lắm, nhìn thấy anh cũng có chút bực bội.
“Lâm Huyền… Bà xã à, em làm sao thế?” 11
Nghe câu này của Lục Ngạn, Lâm Huyền bỗng nhiên sởn gai ốc. Cô chịu hết nối mà quay mặt lại đối diện với anh, ánh mắt không chứa chút thiện cảm nào.
Lâm Huyền đột nhiên không biết nên nói gì với Lục Ngạn. Cô thở dài một hơi, định quay lưng lại liền bị anh ôm vào lòng.
“Nói cho anh biết, em làm sao vậy? Đừng im lặng như thế được không?”
“Em không biết nên nói gì cả. Em mệt.”
Lục Ngạn đưa tay sờ vào gò má của Lâm Huyền, ánh mắt dịu dàng vô cùng. Rõ ràng công việc ở công ty khiến anh đau đầu đến phát điên, vậy mà giờ đây giống như đã bay thành mây khói.
“Buông em ra…”
“Em làm sao vậy? Có gì cũng phải nói với anh chứ.”
Lâm Huyền mệt mỏi xoa xoa thái dưong, cô nhìn Lục Ngạn một cái, không biết có nên nói gì vói anh không.
“Hồi chiều… em vừa mói ngất xỉu.”
“Để anh đi gọi bác sĩ tư nhân đến đây.”
Lục Ngạn lo lắng còn đang định đi xuống giường thì bị Lâm Huyền kéo tay lại. Cô bây giò cũng khá ổn rồi, chỉ là có chút mệt mỏi thôi, cũng không cần phải nửa đêm gọi bác sĩ đến đây.
“Em không sao.”
“Ngất xỉu còn nói là không sao? Người làm trong nhà chết cả rồi à, cũng không biết mà gọi cho anh sao?”
Lục Ngạn cụp mắt nhìn đi chỗ khác, vừa nghe đã biết anh rất tức giận. Lâm Huyền không biết có phải anh đang giả vờ hay không.
“Họ chắc là không biết, anh đừng trách.”
Lục Ngạn hít thở mẩy lần cho hạ hỏa. Anh nằm xuống ôm cô vào lòng. Nghĩ tới việc chiều hôm nay cô vừa mới ngất đi mà không ai hay biết, anh lại rất đau lòng.
“Ngoan nào, em ngủ đi.”
Lâm Huyền ở trong vòng tay ấm áp của Lục Ngạn từ từ chìm vào giấc ngủ, yên tâm lạ thường.
Lâm Huyền từ từ mở mắt. Cô nhìn sang bên cạnh, phát hiện Lục Ngạn vẫn đang còn ngủ. Cô không muốn đánh thức anh nên đành nằm im như thế cho đến khi anh tỉnh lại.
“Em dậy sớm vậy, đã thấy khỏe hơn chưa? Lát nữa anh sẽ dẫn em tới bệnh viện.”
“Em khỏe rồi, không sao đâu. Công ty anh có việc bận, anh đừng quan tâm đến em.”
“Anh làm sao mà không quan tâm đến em được chứ? Nếu bây giờ anh đến công ty cũng không cách nào chú tâm vào công việc được.”
Lâm Huyền bỗng dưng bật cười, cũng không biết là cười vì việc gì. Cô đứng dậy đi vào nhà tắm sau đó xuống phòng bếp ăn một chút cháo gà. Tối hôm qua cô không ăn gì, bây giờ bụng thật sự rất đói.
“Ăn từ từ thôi.”