Lục Ngạn gấp báo để sang một bên, trong lòng thầm suy tính. Anh không biết cảm giác này có phải là thích hay không? Cô đã hỏi anh vấn đề này rất nhiều lần, chỉ là lần nào anh cũng phủ định.
“Anh không chắc.”
Lâm Huyền quay mặt sang cửa kính. Cô không biết nên nói gì cả. Cô không hiếu con người của anh, càng không hiểu nổi tình cảm mà anh dành cho cô là gì. Chỉ là len lỏi trong trái tim cô bắt đầu xuất hiện cảm giác không an toàn. Nói cách khác, cô không dám an tâm vào Lục Ngạn.
Anh ấy quá sáng chói, bên cạnh muốn có cô gái nào mà không được? Rồi phải chăng dần dần anh sẽ chán ghét cô như lúc đầu. Khi cảm giác mới mẻ thú vị qua đi, tình cảm chợt chớm nở ấy cũng phai nhạt theo năm tháng.
‘Anh chỉ đang cảm thấy em rất lạ nên muốn có em đúng không? Hoàn toàn chỉ là nhất thời.”
Lâm Huyền nhẹ nhàng hỏi Lục Ngạn. Cô không quan tâm lắm đến, chỉ là muốn hỏi anh mà thôi, đế anh sớm nhận ra tình cảm nhất thời này của mình.
“Anh không biết, có lẽ là vậy.” 3
Lục Ngạn lại tiếp tục tập trung đọc báo. Anh cẩn thận suy nghĩ, chắc là anh cũng chỉ nhất thời thích cô mà thôi nhỉ? Làm gì có chuyện nhanh như vậy anh đã thích một người rồi?
“Vậy… Sau này chúng ta sẽ ly hôn à?”
“Ly hôn?”
Lâm Huyền gật đầu. Nếu như anh thật sự chỉ nối hứng, cô cũng nên biết điều một chút, đừng nên coi sự ngọt ngào của hiện tại là mãi mãi. Nếu như lỡ chân sa vào vòng xoáy tình yêu đó, có lẽ cô sẽ quay lại mình của ban đầu – lúc chưa mất trí nhớ.
“Có lẽ sẽ không ly hôn đâu. Lục gia rất quan tâm đến cuộc hôn nhân này, họ sẽ không đồng ý.”
Lâm Huyền bĩu môi rồi cũng không nói gì nữa.
Đó là lúc này anh còn đang muốn chiếm hữu cô, rồi sau này thì sao? Dù cho người nhà Lục gia có ngăn cản thì anh ta cũng ly hôn mà thôi.
Một lát sau, xe dừng lại trước Lục thị. Lâm Huyền lại tiếp tục mua rất nhiều đồ ăn vặt. Lục Ngạn làm việc rất chán, cô cũng nên tự tìm cho mình chút thú vui.
“Ăn ít thôi.”
“Mặc kệ em.”
Lâm Huyền bĩu môi. Không hiểu sao khi nghe anh nói mình chỉ là ‘chơi qua đường’ với cô, cô lại có chút ghét anh. Nói ra câu đó với người phụ nữ mà đêm qua mình từng ân ái dù sao cũng hơi kì lạ.
Lâm Huyền thở dài một hơi. Cô có thế ghét gì anh đây? Rõ ràng là cô hỏi, cũng là tự cô muốn biết câu trả lời.
Lục Ngạn đi lên phòng làm việc. Còn Lâm Huyền thì đi nhìn ngắm xung quanh một lát rồi mới tới phòng làm việc.
Suốt đường đi cô đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu như Lục Ngạn chỉ coi cô là một món đồ chơi có hứng thú nhất thời, vậy thì cô sẽ tìm cách ly hôn với anh.
Lòng tự trọng của một người rất cao. Nếu như người đàn ông đó không yêu cô, vậy thì cho dù cô có yêu anh ta đến mấy cũng nhất định không hèn mọn xin xỏ chút thương hại ấy.
Đó là còn chưa kể anh ta chỉ coi cô là một món đồ chơi thích thì yêu thương một chút, không thích thì lại bỏ mặc chẳng quan tâm. Lâm Huyền đặt tay vào trái tim mình, nơi này trước kia hình như chỉ chứa mỗi hình bóng Lục Ngạn…
Lâm Huyền bước chân vào phòng, Lục Ngạn đang chăm chú làm việc, cô cũng vì thế mà không dám lớn tiếng.
Sau chuyện xảy ra sáng nay, quan hệ của hai người dường như đã xa cách đi rất nhiều. Bình thường Lâm Huyền có thể thích gì nói nấy, nhưng bây giờ lại khác.
“Em sao cứ đứng đơ ra đó vậy?”
Một câu này của Lục Ngạn khiến Lâm Huyền sực tỉnh khỏi suy nghĩ. Cô ậm ờ không biết nên nói gì, sau đó cũng yên lặng cho qua.
“Em muốn về nhà, ở đây không có gì để làm cả.”
Lâm Huyền thở dài một hơi. Nói đúng hơn là cô không muốn nhìn mặt Lục Ngạn, cứ thấy anh là trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu, hơn nữa còn không tin tưởng anh lắm.
“Ngoan ngoãn ngồi ở đó đi. Em có thể đi đâu đó chơi trong công ty.’1
“Công ty anh thì có gì mà chơi chứ?”
Lục Ngạn đảo mắt về phía Lâm Huyền. Anh thở ra một hơi, anh ngoắc tay ý bảo cô lại đây.
“Có chuyện gì?”
“Ngồi cạnh anh có thể em sẽ cảm thấy đỡ chán hơn ấy.” 2
Lâm Huyền thật sự ba chấm với suy nghĩ vớ vấn của Lục Ngạn. Không chừng ngồi cạnh anh cô còn cảm thấy mệt mỏi hơn ấy. ồng trời ơi cho con xin cách tránh xa người đàn ông này một chút đi.