“Tôi là Tâm Khinh, rất hân hạnh.”
Lúc Lâm Huyền về đến khách sạn thì cũng đã khá khuya. Cô mở cửa ra, thật là kì lạ, trong nhà tắm vậy mà có tiếng nước chảy.
Lẽ nào là có người đi nhầm phòng, hoặc là kẻ trộm chăng? Không đúng, kẻ trộm thì vào phòng tắm làm gì, nghĩ cô giấu vàng ở trong đó à? Lâm Huyền thầm than mình ngu ngốc, vậy mà cũng có thể nghĩ ra được là có kẻ trộm. 1
“Ai ở trong đó vậy?”
Loại bỏ ý nghĩ có kẻ trộm trong đầu, Lâm Huyền mạnh dạn hỏi to.
Cạch! Cửa mở ra, một người đàn ông hiện ngay trước mắt Lâm Huyền.
“Là tôi.”
“Lục Ngạn? Anh sao lại ở đây?”
Lâm Huyền không thể che giấu nối vẻ bàng hoàng và ngạc nhiên trên gương mặt. Bảo mật của khách sạn này thật kém, sao có thế cho người khác vào phòng của khách hàng chứ?
Lục Ngạn không trả lời Lâm Huyền mà cứ nhìn cô. Lâm Huyền nuốt một ngụm nước miệng, không tự nhiên mà tiếp tục hỏi.
“Sao anh vào được đây?”
“Tôi nói tôi là chồng của em. Họ chắc sẽ không cho rằng giám đốc Lục thị lại đi nói dối chứ?”
“Chúng ta có còn là vợ chồng à? Sao tôi không biết thế?”
Lục Ngạn cười nhẹ, trí nhớ của Lâm Huyền thật kém, có nên nhắc lại cho cô ấy nhớ rằng hai người còn chưa có kí vào đơn ly hôn không nhỉ?
“Còn chưa có chính thức ly hôn.”
Lâm Huyền nghẹn một ngụm tức trong lòng không thể phát tiết được bèn kéo tay Lục Ngạn đi ra ngoài.
“Đây là phòng của tôi, anh nếu muốn thì tự mình thuê một phòng đi.”
Lục Ngạn dùng tay giữ lại cửa. Sức phụ nữ và đàn ông chênh lệch nhau không nhỏ, Lâm Huyền vài phút sau đã không thể tiếp tục đấu sức cùng Lục Ngạn.
“Anh đang làm cái gì vậy hả? Chống đối tôi khiến anh vui lắm sao?”
“Yên tâm đi, ngày mai tôi phải rời khỏi đây rồi. Em không phải keo kiệt đến mức để tôi ngủ một đêm tại đây cũng không được đó chứ?”
Hỏi là hỏi vậy nhung Lục Ngạn không đợi câu trả lời của Lâm Huyền đã đi vào trong thay đồ sau đó nằm lên giường ngủ ngon lành.
Lâm Huyền có phần tức giận nhưng muốn đuổi anh ta đi thật sự không có cách nào. Gọi bảo an đến thì sao đây? Anh ta sẽ lấy cớ là vợ chồng cãi nhau. Và đúng với lời nói lúc nãy đấy, sẽ chẳng ai cho rằng giám đốc Lục thị lại đi nói dối cả. vả lại bọn họ đúng là chưa có chân chính ly hôn.
Lâm Huyền đi đến bên giường vuốt tay trước mặt Lục Ngạn xem anh đã ngủ hay chưa. Kết quả tay cô bị anh nắm lấy kéo lên giường.
“Này.”
“Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Lục Ngạn rất thoải mái ôm Lâm Huyền vào lòng. Lâm Huyền không chống cự nổi chỉ có thể yên lặng nằm ngủ. Sáng hôm sau nhất định phải bảo anh ta kí đơn ly hôn ngay mới được, không thể cứ đế thân phận vợ chồng này áp bức mãi.
“Lâm Huyền, em thật sự không nhớ anh một chút nào sao?”
Lục Ngạn thở dài một hơi, người trong lòng đã chìm vào mộng đẹp, cũng không thể nghe thấy câu hỏi vừa rồi của anh.
“Có lẽ em sẽ không biết anh đã nhớ em đến mức nào đâu. Nhớ đến mức anh có thể nhận ra trong trái tim mình sẽ chẳng chứa nổi ai nữa. Đột nhiên anh có chút hối hận rồi…” 6
Lục Ngạn cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô. Hy vọng sau này quan hệ của hai người sẽ tốt lên đôi chút, hoặc là trước khi cô gắt gỏng muốn kí đơn ly hôn chẳng hạn.
“Anh nhận ra rằng mình đã yêu em mất rồi. Phải làm sao đây?” 4
Lâm Huyền từ từ mở mắt, đối diện cô là gương mặt hết sức đẹp. Cô lau lau mắt, uể oải ngồi dậy.
“Bây giờ là mấy giờ rồi, sao anh còn chưa về?”
“Chín giờ rồi, tôi định đợi em tỉnh dậy mới đi.”
“Không cần phải như vậy đâu. À mà trước khi đi chúng ta có phải nên kí đơn ly hôn trước được không?”
Chân Lục Ngạn có hơi khựng lại. Anh cũng không buồn muốn bước xuống giường nữa.
“Không ký.”
“Vì sao chứ?”
Lâm Huyền khó hiếu quay sang nhìn Lục Ngạn thì ngay lập tức, cô bị tập kích bất ngờ bằng một nụ hôn sâu.
Cô trợn tròn hai mắt. Tay không ngừng đấy Lục Ngạn ra.
“Anh bị thần kinh à?”