Giữa thanh thiên bạch nhật nhiều con mắt như vậy chẳng lẽ không có ai nhìn thấy cô bị một người đàn ông kéo lên xe hay sao?
Đúng với suy nghĩ của Lâm Huyền. Sau khi cùng Cảnh Khắc Liên ăn trưa xong, cô vừa về nhà thì trên mạng đã lan truyền rất nhiều tin tức về cô.
Cao Huy tức tốc gọi điện cho cô, tức giận gằn ra từng chữ một.
“Lâm Huyền, tôi đã dặn đi dặn lại chị là không được dính vào yêu đương rồi còn gì?”
“Đó không phải là bạn trai tôi.”
Cao Huy cằn nhằn một hồi thì cúp máy. Lâm Huyền mếu máo, lần này là cô sai, nhưng chính bản thân cô cũng không hề muốn như vậy mà, huhu.
Cao Huy nói đã xin đạo diễn Lương cho cô nghỉ chiều nay. Sau khi giải quyết ổn thỏa scandal thì ngày mai sẽ tiếp tục trớ lại đoàn làm phim.
Được nghỉ Lâm Huyền cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng dù sao cũng nên yêu thương bản thân mình một chút, bây giờ cô cần ngủ một giấc thật ngon cho đến tận chiều tối mới được.
Cốc! Cốc! Cốc!
Cốc! Cốc! Cốc!
Lâm Huyền bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập. Cô uế oải đi ra ngoài, sẽ không phải là Cao Huy đến tận nhà để hỏi tội cô đó chứ?
“Tôi xin lỗi mà…”
Còn chưa dứt lời thì gương mặt quen thuộc trước mặt đã khiến cho Lâm Huyền lặng câm.
“Lục Ngạn? Còn thủ tục gì mà chúng ta chưa có kí hay xem xét à?”
Lục Ngạn không trả lời. Gương mặt anh lạnh lẽo, chú ý một chút còn có thể nhìn ra hai bàn tay anh đang nắm chặt.
“Tin đồn trên mạng kia là sao?”
“Không có gì, chút tin đồn nhảm ấy mà.”
Lục Ngạn đẩy tay Lâm Huyền ra tự ý đi vào trong. Anh ngồi lên ghế sô pha, thở dài một hơi. Lâm Huyền mím môi đi đến đứng đối diện anh, có chút khó hiểu lên tiếng.
“Anh làm sao thế? Tôi đã cho anh vào nhà rồi à?”
Lục Ngạn không trả lời. Lâm Huyền hơi mất kiên nhẫn. Cô nhìn thẳng vào mặt anh, còn định lớn tiếng thì bỗng nhận ra môi của Lục Ngạn tái nhợt không chút sức sống.
“Anh không mặc áo ấm à? Sao môi lại tái nhợt thế này?”
Lâm Huyền thấy trời bên ngoài đã tối. Cô kéo Lục Ngạn vào phòng ngủ ủ một đống chăn lên người anh.
Lục Ngạn là giám đốc Lục thị, hễ mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở nhà cô thì lại khổ. Lâm Huyền lấy điện thoại của Lục Ngạn gọi Tân Hách đem một ít đồ ấm đến đây.
Cô bực mình quay người nhìn Lục Ngạn, phát hiện anh đang nhìn cô. cả người Lục Ngạn bây giờ đã được phủ bởi nhiều lớp chăn, trông rất đáng yêu.
Một lát sau, Lâm Huyền lấy đồ ấm mà Tân Hách vừa mang tới để Lục Ngạn thay vào. Cô hỏi:
“Hôm nay anh làm sao thế?”
“…” Lục Ngạn vẫn tiếp tục yên lặng.
“Anh nói cái gì đó đi chứ? Không nghe thấy em hỏi à?”
“Lâm Huyền à…”
Lục Ngạn quay đầu sang nhìn Lâm Huyền, mếu máo hệt như một con cún.
“Đừng nhìn tôi với ánh mắt đáng thương đó chứ? Tôi cũng đâu có làm gì anh?”
Lục Ngạn ngồi xích lại gần trước mặt cô.
Tôi yêu em, không thể sống thiếu em.
“Em đóng phim với tên tiểu thịt tươi gì đó à?”
Lâm Huyền vốn định không trả lời, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao một chữ ử thốt ra cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức.
“Đúng vậy.”
Lục Ngạn lặng thinh không nói gì. Anh quay người dựa vào thành giường. Bây giờ trong lòng anh thật sự vô cùng khó chịu, nhưng cho dù có khó chịu thì anh cũng không thế làm gì được.
Lâm Huyền bây giờ đã không còn là Lâm Huyền của trước kia nữa rồi. Cho dù anh có dùng mọi cách để cô từ chối bộ phim này thì cô có đồng ý không? Đáp án thật sự đã quá rõ ràng.
“Sau hôm nay, anh đã nhận ra rồi.”