Lâm Huyền cười khẩy nhìn sang Lục Ngạn, anh lại một lần nữa nhắc lại.
“Ý tôi là chúng ta chưa có ly hôn.”
“Sớm muộn cũng vậy thôi.”
Lục Ngạn cười cười, cũng không thèm đôi co với cô. Hiện tại cứ đê’ cho cô tự do bay nhảy một chút, sau này rồi cũng sẽ phải về lại bên anh thôi.
“Em ăn gì chưa?”
“Rồi.” Lâm Huyền nhìn vào đồng hồ, cô cũng nên về công ty.
“Tôi về trước nhé!”
Lục Ngạn đứng dậy, nhìn theo bóng lưng cô. Đột nhiên anh muốn nhìn thấy cô lâu hơn một chút.
“Đợi đã, để tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, tôi có thể tự bắt taxi.”
Lục Ngạn nắm chặt lẩy tay Lâm Huyền kéo đi, phòng việc cô nhân cơ hội chạy trốn. Và thế là hai người tay trong tay đi xuống công ty dưới cái nhìn ngơ ngác của vô số nhân viên.
“Mau thả tay tôi ra.”
“Này… Tôi nói gì anh có nghe không hả?”
“Lục Ngạn!”
Lục Ngạn dừng lại ghé vào tai cô: “Yên lặng, hoặc là tôi không biết mình có thể làm ra việc gì xấu hổ đâu.”
Lâm Huyền cắn môi.
“Lục Ngạn, anh được lắm!”
Châu Phiến Ly này không hề tốt đẹp như cô tưởng đâu.
Lục Ngạn đưa Lâm Huyền về nhà, trước khi đi còn không quên mỉm cười với cô một cái. Lâm Huyền cố bỏ ngoài mắt nụ cười ấm áp đó, nhưng chết tiệt, dù có cố gắng mấy thì trong đầu cô vẫn cứ lặp đi lặp lại hình ảnh đó.
Đang ngồi miên man suy nghĩ, Lâm Huyền bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
“Xin chào, cho hỏi số điện thoại này có phải là của Lâm Huyền không nhỉ?” Giọng nói từ trong điện thoại phát ra, rõ là một âm thanh thiếu nữ vô cùng dễ nghe.
“Đúng vậy, có chuyện gì không?” Lâm Huyền hơi khó hiểu. Giọng nói này đối với cô mười phần xa lạ, chắc là người quen trước khi mất trí nhớ của cô.
Chỉ là nếu đã là người quen vậy sao lại hỏi đây có phải số điện thoại của cô không? Trừ khi hai người đã rất lâu rồi không gặp nhau.
“Là tớ Châu Phiến Ly đây. Lâm Huyền, cậu vẫn khỏe chứ?” Giọng nói ngọt ngào bên kia vẫn tiếp tục vang lên.
Lâm Huyền đơ người một lát. Nghe thiếu nữ kia nói, chắc trước kia cũng phải thân với cô lắm. Nhưng mà hiện tại cô thật sự không thế nhớ lại được mọi chuyện trong quá khứ, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào cho phải.
“À, thì… Thật ra vào mấy tháng trước tôi đã mất trí nhớ, bây giờ quả thật không thể nhớ ra cậu là ai.”
“Lâm Huyền, cậu mất trí nhớ sao? Vậy bây giờ cậu đang ở đâu, vẫn còn sống cùng Lục Ngạn chứ?”
Lâm Huyền yên lặng một hồi. Châu Phiến Ly có thế hỏi một câu này dễ dàng như vậy, rõ ràng là không có chút ngại ngùng, cũng đủ hiếu quan hệ của cô và cô ấy tốt thế nào.
“Chúng tớ ly hôn rồi…” Vừa nghĩ tới điều này, Lâm Huyền đã không ngần ngại nói ra việc mình đã ly hôn, à mà thật ra nói đã ly hôn cũng chưa đúng lắm.
“Thôi vậy, cậu cũng đừng buồn lắm. Ngày mai tớ về nước rồi, sẽ tổ chức một bữa tiệc, tuy rằng đã mất trí nhớ nhưng chúng ta vẫn là bạn. Cậu nhất định phải đến đó.”
Lâm Huyền ậm ờ cho qua sau đó liền tắt máy. Châu Phiến Ly này… không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút kì lạ. Rõ ràng ly hôn là chuyện không vui, nhưng khi nghe cô nhắc đến việc này, trong giọng nói của cô ta lại không thế che dấu được sự hớn hở.
“Rốt cuộc là vì sao? Hay là vì cô ấy biết cuộc hôn nhân này của mình không hề êm đẹp nên vui cho mình?”
Lâm Huyền vừa nghĩ đến suy nghĩ này, trong lòng cũng thầm nhận định rằng nhất định là như vậy. Suýt chút nữa thì cô đã nghĩ xấu về bạn mình rồi, âm thanh của Châu Phiến Ly dễ nghe như vậy, hẳn sẽ không phải là người xấu.
Lâm Huyền đứng dậy đi vào trong phòng lục tìm quần áo. Ngày mai đến gặp Châu Phiến Ly cũng phải ăn mặc đẹp một chút, không lại bị người vừa từ nước ngoài trở về như cô ấy chê cười.
[…]
Ngày hôm sau, Lâm Huyền hôm nay lịch trình trống nên cũng không gặp phải điều gì cản trở cho bữa tiệc. Vả lại cô lại vừa xuất hiện scandal, đạo diễn cũng bảo cô nên nghỉ ngơi mấy ngày để lấy lại tinh thần.
Lâm Huyền đi vào nhà hàng mà Châu Phiến Ly hẹn, vì đến muộn nên bây trong đã có rất nhiều người, đa số đều là những gương mặt xa lạ. Lâm Huyền không tự nhiên ngồi vào bàn, đảo mắt cũng không thấy người nào có giọng nói như của Châu Phiến Ly.
“Xin chào.” Cô gái ngồi cạnh cô quay sang mỉm cười chào hỏi.
Thấy thế, Lâm Huyền cũng vui vẻ đáp lại: “Xin chào. Phiến Ly tiểu thư đi đâu rồi nhỉ?”