“Đúng vậy.”
Lâm Huyền để điện thoại sang một bên. Châu Phiến Ly tung một chiêu này đúng là không lường trước được. Chỉ trách tiếng nói của cô quá nhỏ bé, ngoài im lặng ra cũng không thể làm gì hơn.
“Cứ cố gắng đóng xong bộ phim này, tin tức một thời gian rồi cũng sẽ lắng xuống thôi. Đúng vậy.”
Lâm Huyền đặt một niềm tin to lớn. Nào ngờ tin tức này sau hai ngày đúng là lắng xuống thật. Nhưng một tháng sau đó ‘chồng cũ’ cùng ‘bạn thân’ của cô lại lên báo không ngừng.
Bộ phim đầu tay của Lâm Huyền sau một tháng làm việc chăm chỉ cuối cùng cũng đóng máy. Cô vừa từ bữa tiệc đóng máy về nhà, như thường lệ lại mở náy lên xem tin tức.
“Lại là bảy bảy bốn chín trò của Châu Phiến Ly, suốt ngày lên mạng cho rằng mình và Lục Ngạn tình thâm lắm.”
Lâm Huyền bật ti vi xem một hồi. Cũng đã một tháng rồi cô chẳng hề nhìn thấy bóng dáng của Lục Ngạn. Có lẽ anh ta đã chịu buông tha cho cô rồi, xem chùng đac thật sự lọt vào lưới tình của Châu Phiến Ly đi.
Tin tức Châu Phiến Ly theo đuổi Lục Ngạn vang xa, Lâm Huyền ngày ngày xem cũng cảm thấy ngán ngấm.
“chán thật đấy. Gọi cho cảnh Khắc Liên nói chuyện phiếm một chút vậy.”
“Khuya như vậy rồi, sợ rằng sẽ làm phiền người ta nghỉ ngơi mất, hay là thôi đi.”
Lâm Huyền lướt lướt danh bạ một hồi, tay thế nào lại vô tình bấm gọi Lục Ngạn.
“Chết rồi.” Ngay khi cô còn chưa kịp tắt máy, đầu dây bên kia đã chấp nhận cuộc gọi.
Lâm Huyền cắn răng không biết nói gì. Như thế này có phải sẽ khiến anh ấy hiểu lầm không nhỉ?
“Xin lỗi, tôi nhầm máy.”
Lấy hết can đảm nói xong một câu, Lâm Huyền liền ngay lập tức tắt máy. Cô thở ra một hơi, lúc nãy quả là một phen khiến cô hồn bay tứ phía.
Thật ra một cuộc điện thoại cũng chẳng có gì to tát, chỉ là nếu khiến người kia hiểu lầm rằng cô muốn níu kéo quan hệ, vậy thì thật là oan uống.
Một cái chạm môi, hệt như vạn dặm gió xuân.
Mấy ngày sau đó, vì lịch trình không có nhiều hoạt động nên Lâm Huyền cũng rảnh rỗi hơn. cả ngày cô hết ăn rồi lại ngủ. Sau đó lại quyết định đi tìm một căn chung cư gần với công ty, đi làm cũng sẽ tiện hơn.
Chờ đến khi chuyển đồ đạc sang đã là một tuần sau. Lâm Huyền vui vẻ nằm trong giường ở nhà mới lăn qua lăn về.
“Có tiền thật là tốt.”
Lâm Huyền suy nghĩ một lát liền nhanh chóng chìm vào giấc mộng, cả ngày nay bận bịu cho việc chuyển nhà, cô đã mệt mỏi lắm rồi. Vừa hay bây giờ cũng đã chập tối, ngủ một lát thật là thích hợp.
Một hồi lâu sau, Lâm Huyền đang mê man trong giấc ngủ liền bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô uể oải trèo xuống giường, mắt bất giác nhìn vào đồng hồ, bây giờ vậy mà đã hơn mười giờ.
“Đế xem, mình đã ngủ suốt từ lúc sáu giờ đến giờ.
Lâm Huyền xoa xoa đầu, ngay lập tức liền chạy ra mở cửa. Cô mới chuyển nhà, người quen làm sao tìm được đến đây?
Cửa mở, đập vào mắt Lâm Huyền là gương mặt quen thuộc. Lục Ngạn thở từng đợt nặng nề, ngay lập tức ôm cô vào lòng.
“Lục Ngạn?” Lâm Huyền või vỗ vào lưng anh. Người này, sao nhìn cô lại có vẻ kích động như vậy? Hơn nữa trong mắt còn xen lẫn chút lo lắng.
Nhìn bộ dạng anh thế này, Lâm Huyền thật sự không nỡ đuổi đi. Cô kéo anh vào trong, lấy một ly nước ấm rồi từ từ hỏi rõ mọi chuyện.
“Sao vậy?”
“Không tìm thấy em, sợ em đã xảy ra chuyện.”
Lâm Huyền hoàn hồn, ra là tới nhà tìm không thấy cô liền lo lắng à?
“Em mới mua căn hộ mới.”