Lục Ngạn đặt nước ấm xuống bàn, sau đó lại ôm cô vào lòng. Anh ôm thật chặt, cả gương mặt rúc vào hõm cổ cô, tham luyến ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô.
“Sau này chuyển đi đâu vẫn nên báo cho anh một tiếng, biết chưa?” Âm thanh của Lục Ngạn dịu dàng ôn nhu. Trái tim Lâm Huyền như ngay lập tức được rót mật ngọt.
Chỉ là cô không biết nên đáp lại anh như thế nào. Một tháng không gặp, quan hệ của hai người cũng không còn đối chọi gay gắt như trước kia. Nhất là nhìn thấy hành động vừa rồi của anh, cô lại càng không nỡ buông lời cay đắng.
“Muộn thế này rồi, anh ngồi một lát cho ấm người rồi về đi, tránh đêm khuya nguy hiểm.” Lâm Huyền tận tình nhắc nhở, sau đó đi vào trong nấu hai ly ca cao nóng.
Cô đem ca cao ra, Lục Ngạn vẫn yên tĩnh ngồi đó.
“Uống một ly ca cao nóng đi, rất ngon.”
Nhìn ly ca cao có vẻ ngọt ớn ớ trước mặt, Lục Ngạn có chút đau đầu. Ban đêm anh không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng đây là chính tay Lâm Huyền pha…
“Em uống đi, anh không thích ca cao.”
Lâm Huyền nhìn Lục Ngạn không có ý định rời đi, bèn đem cốc ca cao tiến đến gần anh một chút.
“Uống thử một miếng thôi, ngon lắm.”
“Vậy uống ly của em, được không?”
Lâm Huyền nhìn vào ly ca cao đang uống dở của mình, lắc đầu. Nhưng cô còn còn chưa kịp phản ứng thì Lục Ngạn đã cướp lấy cả cốc, ngoan ngoãn nhấp một ngụm.
ừm. Thật ra thì mùi vị cũng không tệ như anh tưởng tượng.
“Lâm Huyền?”
“Sao vậy?”
Lục Ngạn mấp máy môi, một lát sau mới phát ra âm thanh.
“Đừng tin những lời bậy bạ trên mạng. Anh và Châu Phiến Ly không có gì cả.”
Lâm Huyền trầm ngâm. Cô không quan tâm đến chuyện này lắm. Chỉ là Lục Ngạn tận tâm giải thích với mình, lòng cô cũng lóe lên tia vui vẻ.
“Đều không liên quan.”
Lục Ngạn xích lại gần cô: “Liên quan.”
Tư thế hai người bây giờ có chút ám muội, Lâm Huyền quay mặt sang bên cạnh, lại thấy Lục Ngạn vân đang còn nhìn mình, cô mất kiên nhẫn nói: “Anh xích ra một chút.”
Lục Ngạn như không nghe thấy lời cô nói, lại tiến tới gần hơn.
“Em biết mà, anh vẫn luôn chờ em.”
Lâm Huyền lặng thin không đáp, Lục Ngạn lại nói tiếp: “Vậy nên, cho anh một cơ hội nữa được không? Trước đây đều là anh không tốt.”
“Đã qua cả rồi. Hiện tại cũng không cần phải nhắc tới.”
“Em như vậy là định thật sự ruồng bỏ anh à?”
Lục Ngạn nắm lấy tay cô nghiêm túc nói: “Lâm Huyền à, anh đã suy đi nghĩ lại rất nhiều lần. Anh từng nghĩ, nếu như không có em bên cạnh thì phải làm sao?”
Lâm Huyền tùy tiện ‘ừm’ một tiếng. Cô ngước mắt nhìn anh, tò mò hỏi: “Vậy nếu không có em, anh phải làm sao?”
Lục Ngạn cười tươi, thoang thoảng như gió xuân thối qua. Anh ghé sát mặt cô, rất lưu manh nói: “Anh liền theo đuổi em cả đời. Nếu theo đuổi không được, vậy anh cũng chỉ có thế độc ác cắt đi đường tình duyên của em, không cho người đàn ông nào có cơ hội tiếp cận em.”
“Thật à?”
Lâm Huyền cười nhẹ, hai má hồng hồng rất đáng yêu. Lục Ngạn nhịn không nổi cúi xuống hôn lên môi cô. Một cái chạm môi nhẹ nhàng, hệt như một làn gió vô tình thổi qua.
“Vậy nên ý anh là nói. Em chỉ có hai lựa chọn, một là chấp nhận anh, hoặc là cứ như vậy cô đơn đến già.”
Lâm Huyền bật cười thành tiếng, bàn tay xoa lên đầu anh như xoa lên đầu một chú chó nhỏ.
“Anh có được coi là độc phu không? Còn định không cho em lấy người khác.”
Chương 47: Là anh câu dẫn em.
“Nếu như làm vậy có thể khiến em về bên anh, cái danh độc phu đó anh cũng không có so đo.”
Lâm Huyền cười nhẹ, hai tay ôm lấy người anh.
“Thật ra trải qua nhiều chuyện như thế, em đã sớm không còn trách anh nữa rồi.”
Lục Ngạn đặt mặt trên vai cô, mỉm cười mãn nguyện: “Như em nói là đã đồng ý cho anh cơ hội đúng không?”