Đã gần hai tháng kế từ khi Lục Ngạn về thành phố. Lâm Huyền như thường lệ bắt đầu đi làm.
Mấy ngày nay công việc cũng không còn bận bịu như đợt trước, phỏng chừng thoải mái hơn rất nhiều.
“Cao Huy cũng thật là, đã bảo sẽ đưa mình đến địa điểm quay quảng cáo, bây giờ lại lật kèo đi đâu không biết.”
Lâm Huyền đứng ở trước cống vừa đợi xe vừa lầm bầm. Mặc dù cô đã là người trưởng thành, mấy chuyện như bắt xe đúng là nhỏ nhặt.
Nhưng dù gì cô cũng chỉ là thân nữ nhi, ra ngoài một mình vạn phần nguy hiểm. Vậy mà Cao Huy lai dứt khoát măc kê cô như thế.
Lâm Huyền chăm chú nhìn về một phía đợi xe, lại không chú ý tới có một người lái mô tô đang lao vun vút về phía mình.
Chưa đầy ba mươi giây, người lái xe mô tô kia như cơn gió lớn vụt qua chổ Lâm Huyền. Bất ngờ trong thoáng chốc, Lâm Huyền lảo đảo ngã về sau mấy bước, đầu không cấn thận lại đập phải thân một cây đèn đường.
Cả đầu Lâm Huyền choáng váng. Cô ngã xuống đất, trong tâm trí không ngừng ùa về những hình ảnh vừa kì lạ vừa quen thuộc.
Tại bệnh viện thành phố s.
“Theo như lời cô nói, trước đây cô từng bị mất trí nhớ sao?”
Lâm Huyền gật đầu, cho dù mệt mỏi đến rã rời nhưng vẫn cố đáp lời bác sĩ: “Vâng, cách đây khoảng gần một năm.”
“Trong một khoảng thời gian nhất định, đầu của cô sau khi nhớ lại kí ức vì tiếp thu một lượng hình ảnh quá lớn sẽ dẫn đến hiện tượng đau đều và mệt mỏi. Cô cố gắng nghỉ ngơi một chút là được rồi.
Lâm Huyền cảm ơn bác sĩ một hồi sau đó theo đơn thuốc được kê đi lấy thuốc. Lấy thuốc xong, vì không chịu nổi mà Lâm Huyền bèn ngồi xuống hàng ghế trước phòng bệnh một lát.
“Nhớ lại tất cả, đúng là không tốt một chút nào.” Lâm Huyền thở dài một hơi. Mọi chuyện trước kia như con sóng dữ ùa về, cô đúng là chưa thích ứng được.
“Chuyện đã qua, thôi thì cứ để nó qua vậy. Dù gì hiện tại mình cũng đang sống rất tốt.”
Lâm Huyền xoa xoa thái dương, lại nghe từ phía xa vọng tới âm thanh của Cao Huy.
“Bà cô của tôi ơi, sao chỉ ra đường một lúc thôi đã phải nhập viện rồi? Chị có biết chị mà xảy ra việc gì là tên họ Lục kia sẽ không tha cho tôi không hả?”
“Cậu còn nói? Không phải vì cậu để tôi tự bắt xe sao?”
Cao Huy phất tay, không tranh cãi với Lâm Huyền. Vả lại lần này đúng thật là cậu sai.
Cao Huy chủ động cầm bịch thuốc sau đó dìu Lâm Huyền đứng dậy.
“Lịch trình tôi đều hủy giúp chị cả rồi. Nhanh chóng về thành phô’ A tĩnh dưỡng đi. Chồng chị giàu có như vậy, cũng đâu phải không nuôi nổi chị đâu?”
Lâm Huyền bắn cho Cao Huy một ánh mắt sắc như dao chém. Cậu ta thấy vậy cũng không nhiều lời, trực tiếp đem miệng mình khóa lại.
“Cái gì? Em vì sao lại phải vào bệnh viện?” Lục Ngạn vứt hết công việc sang một bên, lo lắng đi qua đi lại. Anh lúc này thật hận không thể ngay lập tức đến thành phố s tìm gặp Lâm Huyền.
“Em không sao. Cao Huy đặt máy bay giúp em rồi, chắc là ngày kia sẽ về đến. Anh cũng đừng bận tâm quá, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Lục Ngạn trầm ngâm. Không hiểu sao hôm nay anh lại cảm thấy Lâm Huyền rất khác, âm thanh hình như cũng trầm đi mấy phần, thật không hiểu tại sao anh lại cảm thấy có chút sợ hãi.
“Lâm Huyền, em thật sự không sao chứ? Anh cảm thấy em rất lạ. Có chuyện gì nhớ nói với anh, đừng có giấu diếm, biết chưa?”
Đầu dây bên kia thoáng chốc im bặt. Hồi lâu không nghe thấy câu trả lời, Lục Ngạn có chút gấp gáp: “Lâm Huyền?”
Anh chỉ nghe thấy cô thở dài một hơi, ngay sau đó âm thanh ngọt ngào liền vang lên: “Em thật sự không có sao mà.
“Thật không?” Lục Ngạn nghi ngờ hỏi lại.
Lâm Huyền đoán chừng mình không lừa được Lục Ngạn, bèn thành thật đáp. Dù sao người ta trước nay không phải đều nói ‘Thẳng thắn sẽ được khoan hồng sao’, vả lại chuyện này cũng không có gì to tát, nói ra cũng để Lục Ngạn yên
tâm môt chút.
*
“Thật ra thì… em nhớ lại tất cả rồi.” Vừa dứt lời, như vì sợ Lục Ngạn sẽ suy nghĩ lung tung, Lâm Huyền bèn nói tiếp: “Nhưng mà anh không cần phải lo lắng điều gì. Yên tâm đi, em sẽ không rời xa anh.”
“Em chắc chắn?”
“Chắc chắn. Đợi em về đến sẽ móc nghéo với anh, như vậy em sẽ không nuốt lời được nữa.”
Lục Ngạn nghe xong, cơ mặt cũng dãn ra mấy phần. Anh cười nhẹ, nói: “Một lời đã định.”
Lâm Huyền cười thành tiếng. Cô yên lặng một hồi, sau đó liền đáp: “Được, một lời đã định.”
“Đừng tắt máy, anh còn muốn nói chuyện với em thêm một chút.” Lục Ngạn ngả người tựa vào ghế sô pha. Như trút đi được một phần gánh nặng, anh bây giờ có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Lâm Huyền nói sẽ không rời xa anh, thật tốt!
“Em nói gì đó đi, anh muốn nghe giọng nói của
_ __ II
em.