Lục Ngạn hôn lên mắt cô, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan nào, một lát nữa thôi sẽ hết khó chịu.”
Nói rồi, Lục Ngạn rất kiên nhẫn cởi từng cúc áo trên người cô, còn cần thận ngắm nhìn cơ thể tuyệt mĩ đang dần dần hiện ngay trước mặt.
Cả người Lục Ngạn mất khống chế, như con sói lớn từ từ dày vò Lâm Huyền hết lần này đến lần khác.
Đã bao lâu anh chưa ngửi thấy mùi hương quen thuộc này. Đã bao lâu anh chưa được thân mật thế này với cô.
“Anh yêu em, rất yêu em…” Lục Ngạn hôn lên giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi của Lâm Huyền, thủ thỉ nói. 1
Lâm Huyền đã mệt rã rời nằm ở dưới thân Lục Ngạn. Mà anh lại giống như vừa thướng thức xong một món ăn ngon, ngon thành nghiện, không cách nào dứt ra được.
“Phải làm sao đây? Thật là không nỡ buông tha cho em chút nào.”
Lâm Huyền mếu máo, hai tay ôm lấy eo Lục Ngạn: “Em mệt chết rồi, đừng làm nữa.”
Lục Ngạn hôn lên môi cô, ngọn lửa nóng bỏng trong người như ngày một càng thêm sôi sục.
Anh một lần lại một lần nhẹ nhàng yêu thương âu yếm cô, không cách nào kiềm chế được.
Lâm Huyền được Lục Ngạn bế vào nhà tắm lau chùi sạch sẽ, sau cùng lại ôm cô nằm trên giường ngủ. Lâm Huyền vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, trong đầu trống rỗng không chút suy nghĩ nào.
Lúc Lâm Huyền thức dậy thì trời cũng đã tối hẳn. Cô nhìn sang bên cạnh mình, Lục Ngạn quần áo chỉnh tề nằm đó, ánh mắt đậm tình nhìn cô không dời.
Vẻ mặt nghiêm chỉnh đó của Lục Ngạn thật khiến Lâm Huyền lầm tưởng những chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác, mà tên cầm thú hết lần này tới lần khác đòi hỏi cô cũng không phải là anh.
Lâm Huyền cúi người nhìn vào thân thế chi chít những vết hôn ái muội của mình, hai má bỗng dưng nóng ran khó kiểm soát. Mảnh chăn vắt ngang eo không thể che được cơ thể trần trụi của Lâm Huyền, đôi gò bông trắng xóa cứ thế bị phơi bày ra bên ngoài, nằm trọn trong cặp mắt của Lục Ngạn.
Lâm Huyền kéo chăn lên quấn quanh người mình, còn không quên nhìn Lục Ngạn bằng ánh mắt uất hận.
“Đừng nhìn anh như thê’ em có biết ánh mắt đó đáng sợ cỡ nào không?” Lục Ngạn tiến sát tới bên Lâm Huyên, một tay vòng qua eo kéo cô lại gần mình.
Lâm Huyền đẩy Lục Ngạn ra, không để ý đến anh mà hừ lạnh một cái, sau đó liền đi vào nhà tắm thay quần áo.
Lục Ngạn nhận ra vẻ mặt hờn dỗi của cô bèn chạy theo vào trong nhà tắm, hòng tìm cơ hội lấy lòng cô một chút.
“Anh vào đây làm gì?”
“Không phải em đi thay đồ sao? Anh mặc giúp
II
em.
Lâm Huyền ngáp một cái, sau đó lấy chiếc váy được treo bên cạnh mặc vào. Lục Ngạn nhìn cô không chớp mắt, đợi đến khi cô mặc xong bèn tiến đến ôm cô từ phía sau, hết sức ngọt ngào nói: “Em giận à?”
“Không có.”
“Em rõ ràng đang giận anh mà.”
Lâm Huyền bĩu môi, ngay sau đó liền quay người lại đánh một cái vào ngực Lục Ngạn.
“Anh còn giả vờ nịnh nọt em làm gì chứ? Lúc ở trên giường cũng không nhìn ra bộ dáng này của anh.”
“Được rồi. Là anh sai, anh không nên làm em mệt đến vậy. Lần sau anh hứa sẽ không tái phạm
M M
nữa.
Lục Ngạn nói một câu này rất trơn tru, còn bày ra vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng Lâm Huyền có thể để lời này vào trong lòng ư? Lời của đàn ông về chuyện giường chiếu tốt nhất không nên tin tưởng, đến lúc đó người thiệt cũng chỉ có mình cô.
Lục Ngạn nhéo nhéo má cô: “Em còn giận à?”
Lâm Huyền bĩu môi: “Em có giận anh sao? Em mới không nhỏ mọn như vậy.”
“Đúng vậy. Bà xã là người rộng lượng nhất trên đời.”
Lâm Huyền gật gật đầu tỏ ý tán thành với lời nói của Lục Ngạn sau đó thì đi ra khỏi nhà tắm. Cô xoa xoa bụng mình. Mới về tới nhà chưa kịp ăn gì đã bị Lục Ngạn ‘hành hạ’ như vậy, bây giờ trong bụng cô trống rỗng không có gì cả, phải nên lấp đầy dạ dày trước mới được.
“Em định vài ngày nữa sẽ thông báo rút lui khỏi giới giải trí. về chuyện này cũng đã nhờ Cao Huy thương lượng với giám đốc Vương thị rồi.”
“Được. Nếu em vẫn muốn đóng phim thì hãy đóng, cũng đừng đế ý đến lời anh nói.” Lục Ngạn nhìn Lâm Huyền ăn một cách ngon lành, trong lòng rất vui vẻ.
Lâm Huyền lắc đầu. Trước kia cô vì chán nản nên mới vào showbiz coi như giải khuây, cũng không ngờ lại lắm thị phi như vậy. Tin đồn nhảm nhí được người khác bịa đặt vô số, cô cũng không rảnh rỗi đến nỗi ngày nào cũng phải đăng bài thanh minh này nọ.
“Khi nào rảnh thì tới thăm ông nội đi, cũng đã gần một năm rồi em chưa gặp ông.”
Nghe Lục Ngạn nhắc tới việc ông nội, Lâm Huyền bổng trầm mặc đi trong thoáng chốc. Chuyện trước kia đã trôi qua lâu như vậy nhưng mỗi lần nhớ lại vẫn khiến lòng cô đau day dứt.
“Được. Vậy đế ngày mai đi, em sẽ tới thăm ông.”
Thấy tâm trạng Lâm Huyền không tốt, Lục Ngạn có chút đau lòng. Một chuỗi bi kịch trước đó còn không phải là tại anh sao? Từng chuyện từng chuyện một đều là do anh mà ra, khiến cho cô thành ra nhưvậy…
“Lâm Huyền, anh xin lỗi.”