“Tôi đến đây để thăm cậu. Mà đúng rồi, tôi quyết định rút khỏi giới giải trí hoàn toàn không liên quan đến Lục Ngạn. Tôi chỉ là cảm thấy chán mấy trò mánh khóe ở đây rồi.”
Cao Huy ‘ồ’ một tiếng, tỏ vẻ rất thất vọng.
“Thật ra tôi vẫn muốn hợp tác cùng chị…” Cậu ngập ngừng, có hơi ngại ngùng khi nói ra câu này.
“Không sao. Dù tôi không còn làm việc cùng cậu thì chúng ta vẫn là bạn không phải sao?”
“Bỏ đi. Mà hôm nay chị đến đây đê’ làm gì? Nếu muốn hủy hợp đồng thì không được đâu.”
“Tại sao?”
Thấy Lâm Huyền có vẻ ngu ngơ, Cao Huy bèn bỏ thời gian giải thích một chút: “Chị kí hợp đồng hai năm với Vương thị. Trong hai năm này chị không thể hủy hợp đồng, cho dù số tiền đền hợp đồng chị bỏ ra lớn đến bao nhiêu.”
Dừng một lát, Cao Huy có hơi nghi ngờ nhìn cô: “Lúc đầu chọn kí hợp đồng với công ty chẳng lẽ chị chưa đọc kĩ những điều khoản này sao?”
Lâm Huyền ái ngại gãi đầu. Lúc đó được công ty nhận nên vui quá, cô mặc dù đã đọc kĩ hợp đồng nhưng cũng chỉ chú ý đến những điều khoản như tài nguyên, điều công ty mong muốn. Còn riêng thời hạn hợp đồng cô cũng chỉ lướt qua, thấy không có gì nguy hại đến bản thân liền đặt bút kí mà không suy nghĩ.
Bây giờ nghĩ lại cũng chỉ có thể trách bản thân cô sơ suất.
“Vậy tôi mặc dù còn ràng buộc với công ty nhưng không hoạt động thì có sao không? Sau hai năm hợp đồng tôi sẽ thông báo rút khỏi giới giải trí.”
“Về chuyện này một quản lý nhỏ bé như tôi cũng không rõ lắm. Hay là chị đi hỏi giám đốc đi.” Cao Huy chán nản ngồi xuống sô pha. Tại sao Lâm Huyền vừa chỉ mới gặp một chút chiêu trò đã không muốn tiếp tục hoạt động nữa chứ? Cậu còn chơi đùa trong giới giải trí này chưa đủ đâu.
“Vậy giám đống Đông hiện tại có ở công ty không?”
Cao Huy lắc đầu: “ông ấy mấy ngày nay không tới công ty, hôm khác rồi chị hẵng tới đây đi.”
“Ồ.” Lâm Huyền thở dài, thôi thì ngày mai cô lại đến vậy. Giám đốc có lẽ bận nhiều việc hoặc là đi công tác ở đâu đó rồi, dù sao hiện tại cô cũng không vội.
“Cao Huy, muốn ăn gì không? Tôi dẫn cậu đi ăn.”
Lâm Huyền cười tươi. Trái với vẻ mặt hớn hở của cô, Cao Huy lắc đầu. Bây giờ cậu không có hứng thú về việc ăn uống, thà nằm dài chờ thời gian trôi qua ở phòng làm việc này còn hơn.
Cùng lúc đó tại tầng cao nhất của cao ốc Lục thị. Trong phòng giám đốc, Châu Phiến Ly ngồi ở ghế sô pha, ánh mắt nhìn Lục Ngạn có chút đăm chiêu.
“Anh không muốn hỏi tôi vì sao lại đến đây tìm anh ư?”
Lục Ngạn nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng hờ hững không chút thay đổi. Người phụ nữ này mưu kế hiểm độc, trước kia còn nhiều lần gây khó dễ cho Lâm Huyền. Vậy mà cô ta còn dám vác mặt đến đây cơ đấy.
“Có chuyện gì thì mau nói! Tôi không rảnh tốn thời gian với cô.”
Châu Phiến Ly cười tươi, không chút nào tức giận vì câu nói đó của Lục Ngạn.
“Tôi biết anh đang gặp phải rất nhiều chuyện rắc rối. Mà vừa hay, tôi lại biết hung thủ đứng sau mọi chuyện là ai! Với chuyện này, chắc Lục tổng vẫn có hứng thú nhỉ?”
“Chuyện của tôi không đến lượt người ngoài như cô xen vào. Sớm cút khỏi mắt của tôi đi.”
Nhìn dáng vẻ như hiếu rất rõ mọi chuyện kia của Châu Phiến Ly, Lục Ngạn vô cùng chán ghét. Anh đứng dậy đi về phía bàn làm việc, không có ý định muốn cùng cô ta nói chuyện.
Châu Phiến Ly cắn môi. Cô ta dậm chân rồi đi ra khỏi phòng làm việc thì nửa chừng liền bị Lục Ngạn gọi lại. Trên môi cô ta nở một nụ cười xinh đẹp, sau đó quay người lại tỏ vẻ không quan tâm đến.
“Thế nào? Lục tổng có phải…”
Thế nhưng câu này của Châu Phiến Ly còn chưa nói xong thì Lục Ngạn đã xen lời: “Cô tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện động vào một sợi tóc của Lâm Huyền. Lập tức xóa hết mấy cái tin đồn nhảm nhí trên mạng kia cho tôi. Nếu không cũng đừng trách tôi.”
Châu Phiến Ly hít vào một ngụm khí lạnh, cô ta cắn chặt môi, sau đó chạy ra khỏi phòng. Cô ta trước nay chưa từng chịu đựng nổi nhục nhã nào như vậy! Lâm Huyền, tất cả đều là tại cô!
Trong phòng, Lục Ngạn ngồi ngả người vào ghế sô pha. Sau một hồi suy nghĩ, anh lấy điện thoại gọi cho Tân Hách.
“Điều tra xem vì sao Châu Phiến Ly lại biết được những chuyện kia.”
“Vâng, thưa giám đốc.”
Sau khi bị Cao Huy từ chối, Lâm Huyền bèn bắt taxi về Lục gia. Cô đi vào, trong nhà như cũ vẫn không có ai.
Trời bây giờ cũng sắp tối, Lâm Huyền quyết định vào bếp làm một vài món ăn. Tay nghề của cô trước nay vẫn luôn tốt, một lát sau trong bếp đã tràn ngập mùi therm.
“Em nấu đồ ăn à?”
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Lâm Huyền liền quay người lại. Lục Ngạn trên người mặc một chiếc sơ mi trắng, xương quai xanh như ẩn như hiện sau lớp vải trắng, cực kì quyến rũ.
“Đúng vậy. Em thấy trong nhà không có ai nên nấu một ít thức ăn. Mẹ… hôm nay đã đi đâu vậy?”
Lục Ngạn lắc đầu, không nói tiếp mà đi vào nhà tắm.
Lâm Huyền chỉ thở dài. Cô dọn đồ ăn ra trước bàn sau đó đi lên phòng. Hiện tại cô thật sự không có cách nào nói chuyện cùng Lục Ngạn.
Lâm Huyền đi vào trong, thuận tay khóa cửa lại. Từ chiều đến giờ trong bụng cô vẫn chưa có chút thức ăn nào nhưng không hiểu sao lại chẳng muốn ăn, nhất là sau khi nhìn thấy Lục Ngạn.