Editor: Yang3S
_____
Những chùm đèn trong khách sạn tỏa ra ánh sáng xa hoa và rực rỡ, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía hai người, chiếc thảm đỏ này rất dài, đủ thời gian để Lục Yên có thể thấy được các ánh mắt chúc mừng của mọi người.
Đồng nghiệp, bạn bè, người thân, bạn học..... có những khuôn mặt quen thuộc, nhưng cũng có những khuôn mặt không quen thuộc.
Lục Yên chú ý đến thảm đỏ dưới chân, sau đó quay sang nhìn Tạ Đạo Niên, anh nắm chặt lấy tay của cô, mỗi một bước chân đều vô cùng vững vàng.
Trần nhà rất cao, trên đó được trang trí rất nhiều chùm đèn pha lê*.
Màn hình TV HD đang chiếu hình cưới của hai người, trai tài gái sắc, trao cho nhau ánh mắt muôn vàn yêu thương. Lục Yên nhìn về phía Đào Nhạc, hốc mắt của Đào Nhạc đã hơi đỏ, cố nén nước mắt mỉm cười vui vẻ, Trần Lộ và Tạ Vân Bằng đang cười vui vẻ, Tiêu Diệu Thường chắp hai tay lại thành hình chữ thập (十) ở trước ngực, vẻ mặt cầu phúc.
Gia đình hai bên đều đang chăm chú nhìn hai người.
Trên thảm đỏ được trải những cánh hoa hồng, nhìn vô cùng đẹp.
Hội trường tổ chức lễ cưới quá rộng lớn, nên Lục Yên không thể nhìn thấy toàn cảnh đám cưới.
Nhiều thứ ở trước mắt dần dần lướt qua.
Cô nghe thấy được tiếng tim mình đập, một nhịp, hai nhịp, đập càng lúc càng nhanh.
Anh nắm chặt tay cô, Nhiệt độ cơ thể của hai người đều rất cao, ngay cả nhịp đập của trái tim cũng cảm nhận được, gương mặt của anh trông có chút trang nghiêm, dần dần, khuôn mặt của Lục Yên cũng hiện lên vẻ khẩn trương.
Một tấm thảm đỏ, mang theo hàng ngàn ý nghĩa.
Đi đến sân khấu, Phương Tư Hiền đưa micro cho Tạ Đạo Niên, anh và cô đứng dưới vòm hoa, Lục Yên có thể ngửi thấy hương thơm của hoa hồng trắng.
Dưới khán đài đều là khách khứa của hai bên gia đình, tất cả mọi người đang nhìn anh và cô, những người bạn đồng nghiệp thân thiết ở văn phòng đều giơ ngón tay cái lên cổ động cho Lục Yên, ánh mắt của cô dừng lại trên người Tịch Phong, anh mỉm cười với cô.
Cô nhìn quanh hội trường một vòng, cuối cùng ánh mắt trở về bên người Tạ Đạo Niên, nơi đó giống như đường, khiến Lục Yên cũng sắp tan chảy.
Anh cúi đầu và hỏi cô, "Hồi hộp không?"
Lục Yên hít sâu, "Có anh rồi nên không hồi hộp nữa."
Tạ Đạo Niên tới gần tai của cô, "Anh sẽ nói ra suy nghĩ của mình, em có chuẩn bị lời gì để nói với anh không?"
Lục Yên nhìn vào chiếc micro, lòng bàn tay đổ mồ hôi, "Có, em đã chuẩn bị rồi."
Anh nhìn lên sân khấu, quay đầu lại nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô, khiến mọi người ở dưới hú hét một trận.
"Đúng là rất ăn ý."
Tạ Đạo Niên vỗ vỗ micro, ho nhẹ một tiếng, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại.
Anh dừng lại một lúc, sau đó giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo vang lên khắp hội trường.
"Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến dự đám cưới của tôi và Yên Yên."
Tạ Đạo Niên quay đầu lại, cầm tay Lục Yên dắt lên phía trước, rồi giơ bàn tay đang đan chặt lấy nhau lên, "Người bên cạnh chính là vợ của tôi, tôi và cô ấy đã yêu nhau được bốn năm, cùng nhau trải qua bốn mùa xuân."
Ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn hai người.
Lục Yên nhìn anh với ánh mắt chăm chú, sáng lấp lánh.
Tạ Đạo Niên nhìn các vị khách mời dưới khán đài, giọng nói rõ ràng, vui vẻ, "Tôi đã từng nghĩ, không biết tình yêu của mình sẽ có hình dáng như thế nào? Sau nhiều năm, tôi vẫn chưa đợi được người mình thích, nhưng tôi vẫn đứng ở đó, chờ mong cô ấy có thể đi ra từ một chỗ rẽ nào đó, thậm chí xuất hiện khi tôi xoay người lại."
Mọi người im lặng, những người đang uống nước cũng dần dần đặt chiếc ly xuống bàn.
Tạ Đạo Niên quay đầu sang nhìn Lục Yên, "May mắn, tại khúc rẽ của cuộc đời, vợ tôi đã xuất hiện, cô ấy có lòng nhiệt huyết, chân thành, vui vẻ, và tôi đã được lây tất cả những phẩm chất đặc biệt đó của cô ấy."
Ánh mắt của anh sâu thẳm, Lục Yên cảm thấy giọng nói của anh như quanh quẩn trong tai cô, có chút ngứa, cũng có chút chua, độ chua lan sang mắt, khiến hốc mắt biến thành màu đỏ.
Anh hôn lên mu bàn tay của cô, "Nếu như không phải cô ấy, tôi sẽ không biết bầu trời có thể đẹp đến vậy, cuộc sống thơ mộng đến vậy, là cô ấy đã tô điểm tất cả những màu nhạt của tôi thành những màu sắc rực rỡ. Tôi không thể dùng những lời nói hoa lệ để diễn tả tình yêu sâu đậm của mình, nhưng tôi sẵn sàng dùng tất cả sự nhiệt huyết của mình để báo đáp cô ấy."
Giọt nước mắt lấp lánh trong mắt của Lục Yên tràn ra ngoài.
Điếu thuốc lá trong tay của Tạ Vân Bằng vẫn đang cháy, nhưng ông không có hút tiếp.
Anh sờ tay lên gò má của cô, giọng nói trầm ấm, "Những năm tháng còn lại vẫn còn rất dài, chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể cùng cô ấy trải qua những năm tháng còn lại đó, tôi đã cảm thấy vô cùng mong đợi. Đối với tôi, điều hạnh phúc nhất trong cuộc sống này là, mỗi khi thức dậy có thể nhìn thấy cô ấy, cho dù mai này cô ấy biến thành hình dạng gì, tôi cũng luôn ở bên, và sẽ luôn chờ đợi. Câu chuyện này bắt đầu từ quả táo đỏ, và sau khi đi lên chiếc thảm đỏ này, nó đã kết thúc. Và bây giờ, là sự khởi đầu của chúng tôi."
Ánh mắt của Lục Yên sáng lấp lánh hơn cả những ánh đèn pha lê trong hội trường.
Dưới khán đài rơi vào một trận yên tĩnh..... không biết là ai vỗ tay đầu tiên, dần dần cả hội trường vang lên liên tiếp những tràng pháo tay to như sấm đánh.
Đào Nhạc hít một hơi thật sâu, ánh mắt chua xót, bà cầm khăn tay lên lau sạch nước mắt, sau đó cũng bắt đầu vỗ tay theo.
Ngụy Tĩnh Hàm ôm lấy bà, trái tim cũng cảm thấy xúc động.
Trần Lộ cũng vỗ tay, nước mắt liên tục rơi nhỏ giọt xuống lễ phục.
Tiêu Diệu Thường nhẹ nhàng lau nước mắt, liên tục gật đầu, "Được, được, tốt lắm."
Trán của Tạ Đạo Niên chạm vào trán cô, hỏi cô: "Anh nói xong rồi, đến lượt em?"
Lục Yên cầm micro lên, vừa mở miệng liền không kìm lại được tiếng nức nở, xoay người sang bên cạnh im lặng một lúc, cô khịt khịt mũi, giọng nói run rẩy, "Trường Canh, anh đã nói tất cả những lời em muốn nói rồi."
Tạ Đạo Niên nở nụ cười, "Vậy em có lời gì muốn nói với anh không?"
Lục Yên cầm micro, mắt liếc xuống khán đài, Đào Nhạc, Ngụy Tĩnh Hàm, Tạ Vân Bằng, Trần Lộ, Tiêu Diệu Thường, đồng nghiệp.....
Khách sạn được trang trí bằng những thiết bị rất xa hoa, có rất nhiều người đến, và số lượng bàn không thể đếm xuể, đám cưới này được tổ chức vô cùng long trọng.
Trên màn hình chiếu ảnh cưới của cô và Tạ Đạo Niên, trong bức ảnh, một người đứng trên cầu, một người đứng dưới cầu.
Một người đứng sau cửa sổ, một người đứng trước cửa sổ.
Đoạn chương*, bọn họ cùng đoạn chương.........
(*Đoạn chương: từ này đã được ta chú thích ở những chương đầu, nhưng sợ có nhiều người quên nên ta chú thích lại nhé. Đoạn chương là tên một bài thơ của tác giả Biện Chi Lâm, dịch nghĩa câu thơ thì có nghĩa như sau:
Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh
Còn anh đứng trên lầu ngắm em.
Mặt trăng tô điểm cho cửa sổ nhà em
Em tô điểm cho những giấc mơ của anh.)