Từ sau hôm đến chùa cầu duyên cùng hai người bọn Trường An, Mạn Nguyệt và Tỷ Nhi cực kỳ bận hai cô nương không những phải đến tiệm hương ghi chép sổ sách, ghi chép tất cả các hương liệu nguyên liệu điều chế đã vậy còn học điều chế hương. Tư chất cả hai đều không tồi Mạn Nguyệt lớn lên ở đây nên những mùi hương này cô ít nhiều nhận ra còn Tỷ Nhi sống ở quê tuy không phân biệt được ngay nhưng hương từ hoa cỏ làm thuốc cô lại rất nhanh nhạy, điều này làm Diệp lão gia hài lòng lắm ông cảm thấy thành tựu lớn nhất của mình là sinh ra hai bảo bối này, nhất định sau này hương liệu Diệp gia sẽ càng phát triển, chỉ có thịnh vượng nhất không có thịnh vượng hơn.
- Tiểu Nguyệt, Tỷ Nhi các con nghỉ tay đến đây ăn điềm qua ( dưa lê ) đi. - Ông vẫy tay gọi hai con đang chăm chú ghi chép hương liệu.
- Phụ thân để phần cho bọn con đấy nhé, chép xong phần này con sẽ qua ăn. - Mắt Mạn Nguyệt sáng rực khi nghe đến điềm qua, trời sinh thích ăn hoa quả nàng thực sự không kìm nổi muốn cầm miếng dưa lê ngọt lịm kia lên cắn một miếng lớn nhưng than ôi sao mà nhiều thành phần có thể tạo thành hương liệu thế nàng chép mãi chép mãi vẫn chưa xong nữa.
Trong khi đó Vinh Tỷ Nhi rất an tĩnh ghi chép, người này sao có thể luôn ẩn nhẫn như vậy được nhỉ? Nàng cũng không đặc biệt thích hoa quả gì ăn một chút lấy vị trong miệng mà thôi. Nàng dừng bút chủ động đến bên bàn Diệp lão gia để sẵn dĩa dưa lê cắt sẵn từng miếng mà bê lên đưa đến chỗ Mạn Nguyệt, nàng khẽ vỗ vai người đang hăng say chép bài kia một cái : " Tỷ tỷ, điềm qua ngon ngọt trước mắt đã đến rồi, muội thấy tỷ chép siêng quá nên đặc biệt đem qua cho tỷ này, có phải tỷ nên há miệng ăn thử một miếng không? " hôm nay Tỷ Nhi lại chủ động thân thiết với Mạn Nguyệt điều này làm cô rất ngạc nhiên nhưng không lâu đã trở về trạng thái bình thường cô chỉ nghĩ rằng sự phòng bị của muội muội đã được phá vỡ. Thật ra nàng ta chỉ đang lấy lòng qua mắt mọi người mà thôi.
- Thêm một miếng nữa đi, tỷ đang bận tay muội muội, muội đút cho ta được không? - Mạn Nguyệt lấp lánh đôi mắt nhìn Tỷ Nhi
- Con người này sao có thể lười như vậy...- Đây là suy nghĩ đầu tiên khi nghe " tỷ tỷ " mình muốn đút ăn dưa nhưng cô là người biết thức thời, bày ra nụ cười thân thiện mà đút cho đối phương một miếng thật ngọt.
- Xem ra hai con không để ý đến thân già này. - Diệp Hạo Thiên vờ thở dài tay vuốt vuốt bộ râu dài qua cằm một chút.
Hai người nghe thấy vậy mỗi người một miếng dâng lên miệng ông tới tấp : " Phụ thân thử miếng đi, ngọt lắm " ; " Phụ thân, cha cũng có phần mà. " trong tiệm vọng ra không ít tiếng cười đùa vui vẻ của ba cha con, có lẽ những ngày tháng hạnh phúc nhất chính là học chế hương.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!