Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh

Mấy người đang huyên náo quây lại trước cửa văn phòng, tiếng phụ nữ the thé chói tai đặc biệt vang dội. Kỳ Ngôn đứng ở giữa, vì cao ráo nên rất bắt mắt, cô hơi ngẩng đầu lên, không nói gì, từ khoảng cách này không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt Kỳ Ngôn.

Trái tim Lục Tri Kiều thắt lại, dự cảm không phải là chuyện gì tốt lành, đôi chân không nghe sai khiến tự động đi tới đó.

"Đã nói con trai tôi không cố ý rồi mà, trẻ con ở cái tuổi này thì hiểu gì chứ? Cô làm giáo viên mà không có lấy một chút vị tha, còn đánh thằng bé thành thế này..." Người đang nói là một người phụ nữ trung niên, buộc tóc đuôi ngựa thấp, vừa lùn vừa béo, những sợi tóc xoăn hỗn loạn trước trán bay lên, đôi mắt một mí ngập tràn vẻ quá quắt.

Bà ta nói rồi kéo cậu trai đứng bên cạnh tới, tức giận: "Cô nhìn đi! Tới giờ mà mặt vẫn chưa hết sưng đây này!"

Cậu trai kia vừa cao vừa gầy, nhìn vẻ ngoài như gió thổi là bay, rụt đầu lại, dáng vẻ vâng vâng dạ dạ, đôi mắt một mí giống như được đúc cùng một khuôn với người phụ nữ trung niên, má trái của cậu trai hơi đỏ, thấp thoáng dấu tay nhàn nhạt, không nhìn kĩ cũng không thấy rõ.

"Con trai tôi được gửi tới trường, là để cô đánh nó thế này à? Con nhà ai không phạm lỗi hả, có cần ra tay độc ác thế này không? Giáo viên bây giờ từng người từng người một đúng là coi trời bằng vung..."

Người phụ nữ hung hăng nhìn chằm chằm Kỳ Ngôn, miệng không ngừng chửi mắng.

Sắc mặt Kỳ Ngôn tái nhợt, khẽ ngẩng cằm lên, yên lặng nhìn bà ta, con ngươi sâu thẳm toát lên ý lạnh thấu xương, không thốt ra bất kì tiếng nào.

Ngược lại, Dương Thanh bên cạnh không nhìn nổi nữa, lên trước tranh luận: "Cái gì gọi là giáo viên không biết vị tha? Hành vi của con trai chị được gọi là tấn công tình dục, chị có hiểu không? Một câu không phải cố ý là xong chuyện rồi sao? Miệng mọc trên người em ấy, nói gì cũng là đúng đúng không? Bây giờ dám ra tay với giáo viên, đợi trưởng thành thì tai hại rồi đấy!"

Một giáo viên khác đứng xem cũng nói đỡ: "Đúng thế, không ai rõ chân tướng của việc này thế nào, chỉ dựa vào lời của một mình đứa trẻ, ngộ nhỡ nói dối đổ tội cho người thì sao? Cô Kỳ cũng không thể vô duyên vô cớ đánh người."

"Ý của các cô là con trai tôi nói dối? Nó mới bao nhiêu tuổi, sao có thể nói dối chứ?"

Đi tới gần, nghe rõ bốn chữ "tấn công tình dục", đầu óc Lục Tri Kiều ù một tiếng, trái tim đột ngột trầm xuống, không quan tâm được chuyện khác liền xông tới, "Xảy ra chuyện gì thế?"

Cuộc cãi vã bị ngắt đoạn, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn.

Khoảnh khắc đó, hô hấp của Kỳ Ngôn ngừng lại, nắm đấm đang siết chặt đột nhiên thả lỏng, tối tăm nặng nề nồng đượm trước mặt được rạch ra một khe nhỏ, ánh sáng chiếu vào đáy mắt cô qua khe hở ấy, xám xịt đều hóa thành tro bụi.

Kỳ Ngôn vô thức muốn đưa tay ra, đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, bàn tay giơ lên không trung cứng ngắc rụt về, giả vờ tự nhiên vuốt tóc, mạnh mẽ đè xuống tất cả cảm xúc nơi đáy mắt.

Kiều Kiều!

Sao chị ấy lại ở đây?

"Chị là?" Dương Thanh nghi hoặc hỏi.

"Tôi..." Lục Tri Kiều hé miệng, nhanh chóng phản ứng ra, nhìn về phía Kỳ Ngôn cười nói: "Cô Kỳ, tôi tới đón con gái tôi tan học."

Ban nãy đầu óc nóng lên nên xông tới, hoàn toàn không kiêng kị điều gì, lúc này nhanh chóng tỉnh táo lại, cô ấy chỉ là phụ huynh, không có thân phận cũng không có lập trường tham gia vào chuyện của giáo viên và phụ huynh khác, Lục Tri Kiều chỉ đành trình bày lí do, cho bản thân bậc thềm để đi xuống.

Rõ ràng đã xảy ra chuyện gì đó, phụ huynh tới tìm Kỳ Ngôn gây chuyện, cách thức làm gián đoạn hài hước của Lục Tri Kiều căn bản không có tác dụng, nếu không kịp thời che đậy, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ.

May mà, cô ấy khống chế được bản thân, cũng phản ứng kịp thời.

"À, cô cũng là phụ huynh à?" Không đợi Kỳ Ngôn lên tiếng, người phụ nữ trung niên đã lên tiếng trước.

Bà ta vỗ tay một cái, tưởng rằng tìm được quân đồng minh, lập tức nâng tông giọng nói: "Cô cũng tới phán xử đi. Trưa nay con trai tôi đùa nghịch với bạn học trong lớp, con trai mà, kéo kéo đẩy đẩy là chuyện rất bình thường, đúng lúc cô Kỳ ở bên cạnh, vừa không chú ý liền chạm vào ngực của cô Kỳ, kết quả bị tát thành thế này, cô nhìn xem."

Nói xong lại chỉ lên mặt cậu trai.

"Con trai tôi nói bị bạn học đẩy, đây rõ ràng không phải cố ý, thằng bé ở nhà ngoan như thế, từ nhỏ tới lớn chưa từng bắt nạt bạn học nữ, sao có thể cố ý làm ra loại chuyện này? Còn tấn công tình dục? Nói bậy nói bạ phải chịu trách nhiệm đấy!"

"Chắc chắn là vì không vừa mắt với con trai tôi, nào có giáo viên không có tiết lại đi ra sau lớp học, muốn tìm cớ chắc, chính là cố ý! Loại giáo viên này không chừng cũng trù dập con gái nhà cô đấy..."

Người phụ nữ lảm nhảm không ngừng, giống như con sẻ già, ồn ào không thôi.

Sắc mặt Lục Tri Kiều cứng lại, một ngọn lửa không tên trào lên đỉnh đầu, trầm giọng ngắt lời: "Ý chị muốn nói là con trai chị thật sự đã ra tay, chạm vào nơi không nên chạm."

Người phụ nữ nghẹn họng.

"Biết cái gì gọi là tự vệ không? Nếu quả thật con trai chị chạm vào giáo viên, giáo viên tự vệ theo phản ứng bản năng, thì có gì sao. Hay là chị cảm thấy, giáo viên phải khen con trai chị, chạm đúng lắm? Cổ vũ nó?" Sắc mặt Lục Tri Kiều bình tĩnh, từng câu từng chữ lại ép người không thôi.

Người phụ nữ kia lảm nhảm rất lâu, không ngừng lặp đi lặp lại, chẳng qua là vì cảm thấy con mình oan ức, ra sức gỡ bỏ trách nhiệm, thậm chí còn hắt nước bẩn.

Hơn nữa vàng thau lẫn lộn, thử tìm đồng minh để chiến đấu với phe đối diện, muốn kéo Lục Tri Kiều vào trận chiến của mình.

Phụ huynh không có chủ kiến rất dễ dàng bị cuốn vào.

Chuyện gì có nguyên nhân cũng có kết quả, lấy kết quả để phán đoán nguyên nhân là việc vô cùng hoang đường, tự gây ra mâu thuẫn càng ngu xuẩn.

"Ôi, đứa trẻ cũng không cố ý..."

"Lẽ nào là giáo viên cố ý?" Lục Tri Kiều cười lạnh, ánh mắt toát lên vẻ uy nghiêm lạnh lùng.

"Oan có đầu nợ có chủ, cô Kỳ cũng là người bị hại. Chị nói con trai chị bị người ta đẩy, vậy nên tìm người đã đẩy con trai chị để tính sổ, hôm nay người đó có thể đẩy con trai chị lên người giáo viên, ngày mai có thể đẩy con trai chị đụng phải xe. Tuổi nhỏ mà đã xấu xa như thế, lấy an toàn tính mạng của bạn học ra làm trò đùa, chơi đùa quá trớn chính là tội ác, chị làm phụ huynh, lẽ nào không sợ sai?"

Những lời này trực tiếp đánh vào điểm yếu, người phụ nữ trung niên đột nhiên nghẹn lời.

Giả sử vị phụ huynh nào vẫn còn biết nói lí lẽ, đương nhiên biết người cần tìm không phải giáo viên, mà là phụ huynh của bạn học đã đẩy con trai mình, nhưng với thái độ gây sự vô cớ ban nãy của bà ta, tám phần vẫn muốn gây phiền phức cho Kỳ Ngôn.

Giống như quy định lái xe bình thường, đâm phải một người muốn tự sát đột nhiên lao ra từ bên đường, không cẩn thận đâm chết. Nếu người thân không có lương tâm, ít nhiều cũng đòi tài xế bồi thường tiền.

Cô ấy chỉ là người bàng quan, không có lập trường chen vào, cũng không có tư cách can thiệp.

Cô ấy đã cố gắng hết sức rồi.

Lục Tri Kiều nghĩ như thế.

Kỳ Ngôn nghiêng đầu nhìn Lục Tri Kiều, ánh mắt nhàn nhạt không gợn sóng, bàn tay để sau lưng nắm chặt lấy áo. Cô nhanh chóng đi chuyển tầm mắt, mím chặt môi, đôi mắt có chút ươn ướt, khẽ chớp một cái, mặt vẫn không cảm xúc.

Kiều Kiều!

Sao chị lại ở đây?

"Vậy..." Người phụ nữ trung niên ngây ra rất lâu, quay đầu hỏi cậu trai: "Dương Dương, ai đẩy con?"

"Hình như là Từ Minh... còn cả Lý Cẩm Việt..." Cậu trai lắc đầu, không quá chắc chắn. Lúc đó cậu trai đi ở phía sau, sau lưng còn có ba người bạn học, bị đánh xong cũng ngây ra, căn bản không chú ý tới việc ai đã đẩy mình.

Lúc này, nhất thời không nhớ ra.

Người phụ nữ nhíu mày, nhìn Kỳ Ngôn, lại nhìn về phía Lục Tri Kiều, rõ ràng trong ánh mắt có vẻ sợ hãi, bĩu môi nói: "Kì lạ, cô cũng là phụ huynh, nói đỡ giúp cho giáo viên như thế, lẽ nào thường ngày cũng thường xuyên tặng quà cáp đúng không?"

Nghe xong, trái tim Kỳ Ngôn đột nhiên nhảy lên, vô thức nhìn về phía Lục Tri Kiều, trong ánh mắt lướt qua một tia lo lắng.

Tặng quà cáp, vấn đề này rất nghiêm trọng, quả thật không thể dây vào, trước kia Lục Tri Kiều luôn lấy thân phận giáo viên để trói buộc cô, cũng rất để ý tới việc xảy ra dây dưa lợi ích với cô, hai người đã cố gắng tránh hiềm nghi. Chỉ là hôm nay lại trùng hợp, một chuyện phiền phức, đồng thời kéo theo cả hai người.

Giữa hai người, tuy không có quan hệ tư lợi cá nhân trên danh nghĩa, nhưng quả thật còn thân mật hơn chuyện này.

Tố cáo không có chứng cứ, nhưng cũng không tính là oan uổng.

Bản thân thì không sao, cùng lắm là từ chức, chỉ là Kỳ Ngôn không muốn liên lụy Lục Tri Kiều, không muốn quan hệ thuần khiết của hai người bị nhiễm bẩn, không muốn mỗi ngày lo lắng sợ hãi, lén la lén lút, ra sức kiềm chế, càng không muốn bị chỉ trích, cười chê và sỉ nhục có thể rơi từ trên trời xuống bất cứ lúc nào.

Làm việc là vì ước mơ và vui vẻ, nếu ước mơ bị phá hủy, không tìm được vui vẻ, vậy không cần tiếp tục kiên trì.

Khoảnh khắc đó, Kỳ Ngôn có ý định rời đi.

Kiều Kiều phải làm sao đây?

Phải giải thích thế nào?

"Chuyển đổi mâu thuẫn cũng vô dụng, chính là chị đuối lí." Lục Tri Kiều nhàn nhạt nhìn bà ta, nhẹ bẫng đáp lại một câu.

"Chị vốn dĩ không dám đi tìm phụ huynh khác, cũng không quan tâm tới an toàn của con nhà mình, chị chỉ cảm thấy giáo viên là quả cà nhũn, dễ bắt nạt. Tôi khuyên chị nên giữ lại chút phúc đức, cũng cho con chị một con đường lui, ngộ nhỡ đám bạn học đẩy con trai chị, sau này lại gây ra chuyện gì, còn phải để cô Kỳ phán xử công bằng."

Người phụ nữ nhất thời câm nín: "Cô..."

"Chuyện gì thế? Ồn ào quá." Sau lưng truyền tới giọng nam đôn hậu, mọi người quay đầu, một người đàn ông mặt mày nghiêm túc đi tới.

Kỳ Ngôn nín thở một hơi: "Phó hiệu trưởng Phan."

Phó hiệu trưởng Phan.

Không trùng hợp gặp lãnh đạo, Kỳ Ngôn biết chuyện này không có kết quả, trải qua chuyện học sinh nhảy lầu lần trước, cô đã mất niềm tin với lãnh đạo, lần này cho dù thế nào, bản thân cũng là người thiệt thòi. Người phụ nữ trung niên kia vừa nghe thấy phó hiệu trưởng, lập tức kích động, khí thế đã chùng xuống nhanh chóng tăng cao, luôn miệng nói Kỳ Ngôn đánh con trai bà ta, nhất định phải nói cho ra nhẽ.

Còn mấy phút nữa học sinh tan học, các bên tranh luận không ngừng, hiệu phó Phan không muốn làm lớn chuyện này, nói đôi ba câu bảo mọi người đứng xem tản đi, sau đó dẫn hai bên đi xem camera.

Lục Tri Kiều mở to mắt nhìn Kỳ Ngôn đi xa...

Hai người, còn không thể trao đổi ánh mắt với nhau.

Đột nhiên đáy lòng sinh ra cảm giác bất lực, Lục Tri Kiều càng cảm thấy bản thân mình nhỏ bé, không thể giúp được gì, không có cách nào làm gì cho Kỳ Ngôn, thậm chí còn có khả năng gây thêm phiền phức cho cô.

Đè nén, kiềm chế, nhẫn nhịn, đổi lại không phải là tự do.

Lục Tri Kiều đứng nguyên tại chỗ rất lâu, tiếng chuông tan học vang lên, cô ấy quay đầu nhìn về phía phòng học lớp 7-2 phía đối diện, nhấc bước chân cứng nhắc, đi tới như máy móc.

Camera ghi lại rõ ràng, hình ảnh biểu thị Kỳ Ngôn đứng trên hành lang gần cửa sau lớp học, đang đi về phía cầu thang. Mấy học sinh ra ngoài từ cửa sau, Đỗ Thư Dương đi phía trước, một chân vừa bước ra ngoài, đột nhiên cơ thể nhào về phía trước, không kịp phòng bị ngã lên người Kỳ Ngôn.

Quán tính khiến hai người đụng phải lan can hành lang, tay Đỗ Thư Dương chạm vào ngực Kỳ Ngôn.

Tua chậm lại, khoảnh khắc Đỗ Thư Dương nhào về phía Kỳ Ngôn, nam sinh ở sau lưng hơi chếch về bên phải rụt tay lại, nam sinh đó tên là Lý Cẩm Việt. Sau đó chuyển sang camera trong lớp học, xác thực mấy nam sinh đang đùa giỡn đùa nghịch.

Duy chỉ có chi tiết khiến người ta khó phân biệt.

Khi Đỗ Thư Dương bị động nhào về phía Kỳ Ngôn, hai tay vô thức ôm lấy vai cô, sau đó hai người chạm vào lan can, tay bất cẩn đặt lên ngực Kỳ Ngôn, một giây tiếp theo, lại là Kỳ Ngôn nhanh chóng đẩy cậu trai ra, cho cậu trai một cái bạt tai.

Chuyện xảy ra trong chớp mắt, cho dù tua nhanh hay tua chậm, xem đi xem lại bao nhiêu lần, cũng phân biệt được là vô tình hay cố ý.

"Con thật sự không cố ý..." Nam sinh cực kì oan uổng, trưng bộ mặt như sắp khóc ra tới nơi.

Người phụ nữ trung niên xem băng ghi hình xong càng cảm thấy bản thân có lí, nhất định muốn Kỳ Ngôn xin lỗi con trai bà ta, còn yêu cầu Kỳ Ngôn phê bình nam sinh đã đẩy con trai thay bà ta.

Tranh luận đôi bàn tay kia cố ý hay không đã không còn ý nghĩa, khó đảm bảo phụ huynh học sinh sẽ không mắng chửi những lời khó nghe, Kỳ Ngôn chỉ nghĩ nhanh chóng kết thúc chuyện này, thế là thỏa hiệp nói: "Con trai chị cũng nên xin lỗi tôi."

"Dựa vào cái gì chứ? Là cô..."

"Được rồi." Hiệu phó Phan bị làm ồn tới đau đầu, nhíu mày ngắt lời, "Hai bên cùng xin lỗi. Con trai chị đụng phải cô Kỳ trước, cô ấy phòng vệ chính đáng, nhưng ra tay không biết nặng nhẹ. Hiểu chưa?"

Người phụ nữ tức tới mặt mày đỏ ửng, thấy hiệu phó đã nói như thế, bà ta cũng không thể tranh luận được điều gì, chỉ đành kéo lấy tay nam sinh, dùng ánh mắt biểu thị.

"Cô Kỳ, em xin lỗi..." Cậu trai thất vọng nói.

Kỳ Ngôn cong môi, cười lạnh: "Xin lỗi, Đỗ Thư Dương, tôi đánh em quá nặng rồi." Nói xong nhìn người phụ nữ kia một cái, quay người rời đi.

Hạt mưa dày đặc rả rích rơi xuống, những giọt nước trong suốt bắn tung tóe, một tia chớp rạch ngang trời, trong đám mây đen vang lên một loạt tiếng sấm.

Đang là thời gian tan học, sân trường huyên náo hừng hực.

Kỳ Ngôn quay lại tòa nhà dạy học phía bắc, cụp ô lại, đi ngược với dòng người đang xuống tầng.

Cầu thang vào thời điểm này mỗi ngày đều tắc nghẽn, đám trẻ như ong vỡ tổ muốn về nhà, bị nhấn chìm trong dòng người xuống tầng, bên tai ù ù hỗn tạp, vô lực lại mệt mỏi.

Một tia chán nản trào lên.

Vẫn may, cô còn có thể dựa vào tường, học sinh nhìn thấy giáo viên sẽ tự giác nhường đường, Kỳ Ngôn không đến mức bị chặn lại.

Khoảng hai ba phút sau, Kỳ Ngôn cầm chiếc ô đã gấp gọn lên trên tầng bốn, ở ngã rẽ, liền nhìn thấy Lục Tri Kiều nắm tay con gái đứng trước cửa văn phòng, ánh mắt ba người chạm vào nhau, ấn đường khẽ nhăn lại của người kia chầm chậm thả lỏng, đôi môi mím chặt cong lên, lộ ra nụ cười thoải mái.

Dường như không phải là đi một chuyến lên trên tầng, mà là trải qua ngàn vạn kiếp nạn để trở về, gặp lại người bản thân vẫn luôn chờ đợi ở vùng vịnh ấm áp nhất.

Tất cả chát chúa đều không đáng nhắc tới.

"Cô Kỳ." Lục Uy quy củ chào hỏi.

Tầng bốn phía bắc là địa bàn của lớp 9, còn một tiết nữa mới tan học, thế nên tương đối yên tĩnh, lúc này cũng không có nhiều người qua lại. Cho dù như thế, Kỳ Ngôn cũng không thể biểu lộ ra quá nhiều vui vẻ, cô cười cười, đè cảm xúc trong đáy mắt xuống, bình tĩnh đi tới, nhỏ tiếng nói: "Không sao rồi, chị đưa Nữu Nữu về trước đi, có chuyện gì để tối nói."

Hai người duy trì một khoảng cách bình thường, không xa không gần.

"... Được." Lục Tri Kiều chăm chú nhìn Kỳ Ngôn, những lời lo lắng trào ra tới bên miệng lại nuốt lại, yết hầu có chút nghẹn, "Đợi em ăn cơm."

"Ừm."

Lục Tri Kiều mím môi mỉm cười, nốt ruồi lệ nơi đáy mắt trở nên phai mờ, cô ấy nắm chặt lấy tay con gái, không nỡ di chuyển ánh mắt, chậm chạp đi qua Kỳ Ngôn, đi về phía cầu thang.

Khi tới ngã rẽ, quay đầu nhìn về bên này một cái.

Đúng lúc Kỳ Ngôn cũng quay người nhìn Lục Tri Kiều.

Hai người nhìn nhau cười lên.

Buổi tối ăn cơm ở phòng 901, Lục Tri Kiều có thời gian vào bếp hiếm thấy, đa phần đều làm những món Kỳ Ngôn thích ăn. Thật ra Lục Tri Kiều không cố ý chọn những món Kỳ Ngôn thích hay không thích ăn, chỉ là lúc mua đồ ăn, vô thức ghi nhớ, nên mua rất nhiều.

Bàn ăn yên lặng, không ai nói lời nào.

Sắc mặt Kỳ Ngôn nhàn nhạt, có chút không tập trung, đồ ăn trong bát hết rồi, cũng không gắp, chỉ ăn cơm trắng. Lục Tri Kiều ở bên cạnh để ý, thấy Kỳ Ngôn như thế, trong lòng lo lắng tới nghẹn, muốn nói gì đó, lại cảm thấy bản thân không biết an ủi người khác, rất nhiều lời bị nghẹn trong họng, không thốt ra được.

"Cô Kỳ, đây là đồ ăn mẹ em đặc biệt làm cho cô đấy, mẹ nói cô thích ăn." Lục Uy gắp một miếng thịt băm xào cà tím vào bát Kỳ Ngôn, cong môi cười lên.

Đôi đũa của Lục Tri Kiều khựng lại.

Kỳ Ngôn hoàn hồn, cúi mắt nhìn cà tím trong bát, cong môi cười với hai mẹ con, gắp lên cắn một miếng, nhai kĩ rồi nuốt xuống, tiện miệng khen ngợi: "Vẫn là cà tím của Kiều Kiều nấu ngon nhất."

"Kiều Kiều?" Cô gái nhỏ ngạc nhiên, "Là biệt danh của mẹ em ạ?"

Da đầu Lục Tri Kiều tê dại, đỏ mặt.

"Đúng thế, em là Nữu Nữu, mẹ là Kiều Kiều, cô ấy à, là Ngôn Ngôn."

"Ha ha ha, trật tự ghê."

"Nữu con." Lục Tri Kiều mắng khẽ một tiếng, "Ăn cơm thì đừng cười, đợi lát nữa, sẽ bị sặc đấy."

"Vâng!"

Cô gái nhỏ cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Kỳ Ngôn mím môi cười, ngẩng mắt nhìn Lục Tri Kiều một cái, đúng lúc người kia cũng đang lén lút nhìn về phía cô, ánh mắt không kịp phòng bị bị tóm được, ngây ra, vội quay mặt đi, giả vờ như nhìn đồ ăn trong đĩa.

Ăn cơm xong, Kỳ Ngôn chỉ ngồi một lúc, rồi về sớm.

Chuyện xảy ra vào buổi chiều, cô không nhắc tới một chữ, rõ ràng trên bàn ăn tâm trạng không vui, nhưng vẫn miễn cưỡng phối hợp tươi cười với Lục Uy, giả vờ rất giống, nhưng không qua được mắt Lục Tri Kiều. Rõ ràng, kết quả của việc kia không quá ổn.

Lục Tri Kiều không yên tâm nổi, dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ xong, giục con gái đi làm bài tập, rồi tới gõ cửa nhà đối diện.

Gõ rất lâu, cửa mới mở ra.

Kỳ Ngôn mặc đồ ngủ đứng dưới ánh đèn, mặt mày có chút mệt mỏi, tóc dài tùy tiện xõa ra.

Trong khoảnh khắc con ngươi màu nâu tối tăm nhìn thấy Lục Tri Kiều liền nhanh chóng sáng lên, hồi phục sắc thái. Kỳ Ngôn nắm lấy cổ tay Lục Tri Kiều, kéo người kia vào nhà, đóng cửa lại, không kịp chờ đợi ôm lấy cô ấy.

"Kiều Kiều..."

Cô đang đợi Lục Tri Kiều.

Cô biết Lục Tri Kiều sẽ tới.

Giống như đột nhiên xuất hiện trước mặt cô vào buổi chiều.

Đầu mũi quẩn quanh hương thơm tùng bách, Lục Tri Kiều yên lặng vùi vào lòng Kỳ Ngôn, mặc cho cô ôm, cảm nhận đôi cánh tay trên eo ngày càng co chặt lại, liền giữ lấy vai Kỳ Ngôn như để phản ứng, khẽ nỉ non: "Chị đây."

Kỳ Ngôn ừm một tiếng, nghiêng đầu ngậm lấy tai Lục Tri Kiều.

Đôi môi mềm mại ngoắc lấy vành tai Lục Tri Kiều, từng chút từng tấc, không bỏ qua bất kì góc nào, cuối cùng dừng ở trên dái tai, cẩn thận ngậm lấy.

Lục Tri Kiều không ngừng run rẩy, có chút mất tự nhiên, cổ họng khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu đi, mơ hồ nói: "Chuyện kia... sao rồi? Hiệu phó không làm khó em chứ?"

"Không sao, đôi bên đã xin lỗi." Kỳ Ngôn đuổi theo dái tai Lục Tri Kiều.

"Em cũng phải xin lỗi?" Lục Tri Kiều sửng sốt, tức giận, "Dựa vào cái gì?"

"Em không muốn nhắc tới chuyện này nữa, để nó chìm vào quá khứ đi." Tìm được dái tai, Kỳ Ngôn nhắm mắt lại, càn rỡ chuyển động ma sát.

Lục Tri Kiều lập tức im lặng, mềm nhũn nép vào lòng Kỳ Ngôn.

Nhiệt độ đôi môi nóng bỏng, hơi thở cũng nóng bỏng, khiến vành tai Lục Tri Kiều đỏ ửng lên, Kỳ Ngôn không dừng lại bao lấy, chầm chậm di chuyển dọc theo gò má tới đuôi mắt, cẩn thận ngậm lấy nốt ruồi lệ, dịu dàng thưởng thức.

Ánh đèn trong phòng khách tối tăm, bốn bề im lặng, hoàn cảnh im lặng mông lung, giống như thêm dầu vào lửa, càng khiến người ta say sưa.

"Kiều Kiều..." Kỳ Ngôn nhỏ tiếng gọi.

"Ừm."

"Chị có để tâm tới không?" Kỳ Ngôn hỏi.

Lục Tri Kiều khựng lại, trái tim giống như bị chọc thủng một lỗ, bên trong đủ thứ cảm xúc nồng đượm, phức tạp, lộn xộn trào ra, trăm ngàn mùi vị. Cô ấy khẽ ừm một tiếng, nói: "Để tâm."

Câu trả lời ngoài dự đoán, dứt khoát lại quyết đoán, trái tim Kỳ Ngôn run lên, hít sâu một hơi, ôm chặt lấy Lục Tri Kiều.

"Vậy chị... có thích em không?"

Vấn đề này, Kỳ Ngôn chưa từng hỏi chính thức, không dám hỏi, cũng sợ nghe được đáp án khiến bản thân tuyệt vọng.

Buổi chiều nay, đại khái là khoảng thời gian u ám nhất trong sự nghiệp dạy học của Kỳ Ngôn, cô tưởng rằng cuối cùng bản thân gặp phải chuyện buồn nôn nhất, triệt để bị kích thích, nhưng không ngờ đột nhiên Lục Tri Kiều lại xuất hiện trước mặt cô.

Không hề báo trước, không kịp phòng bị, đột nhiên xuất hiện giống như một vị thần.

Cô đã từng gặp vô số loại người, có thể ứng phó với vô số việc, nhưng vào lúc nhìn thấy Lục Tri Kiều, đột nhiên cảm thấy bản thân cũng rất yếu ớt, cũng cần một người tới nắm lấy tay mình, cho bản thân một cái ôm.

Thế là Kiều Kiều tới rồi.

Cô cũng không đợi được nữa.

Im lặng giây lát, không khí ngưng đọng lại, Kỳ Ngôn yên lặng chờ đợi câu trả lời, nghe được trái tim mình đang điên cuồng đập trong lồng ngực.

"Thích."

"!"

Lục Tri Kiều vùi mặt vào trong tóc Kỳ Ngôn, nhắm mắt lại, khẽ nói: "Nhưng chị không hiểu, cũng không biết yêu thích. Những thứ em cho chị, chị không cho lại được em..."
Nhấn Mở Bình Luận