Người bạn Bạch Duật gọi là lão Chu, thật ra là một du đạo.
Du đạo nghĩa là không môn không phái, chỉ tự mày mò tu luyện Huyền thuật.
Đối phương cũng am hiểu bói toán xem tướng, bởi thế nên hai người tình cờ quen biết nhau trong một lần trừ tà.
Theo lão đầu nói, lần trừ tà đó khá nguy hiểm, hai người liên thủ mới giải quyết được.
Cho nên từ đó về sau, lão Chu nhận được ủy thác gì lớn, đều sẽ gọi Bạch Duật, dần dà hai người trở thành bạn tốt.
Vân Hiểu càng nghe càng cảm thấy hai người như là một liên minh thần côn, chỉ dựa bằng chút bản lĩnh của lão đầu mà đến tận bây giờ vẫn chưa bị người ta đánh chết, đoán chừng cư dân thế giới này quá lương thiện.
Theo tính toán ban đầu của lão nhân, bọn họ đi từ Quý Sơn đến một địa phương tên là huyện Tân Nghĩa sẽ mất ba ngày đường.
Dù sao cũng dư dả thời gian, làm hay không làm nhiệm vụ thì cả đi cả về cũng phải mất sáu, bảy ngày, miễn sao thoát khỏi khảo hạch hàng tháng, câu giờ được càng lâu càng tốt.
Bây giờ có thêm tổ sư gia làm bạn đồng hành, trong nháy mắt đánh tan ý tưởng kia của lão.
Cảm giác đường đi vốn quen thuộc bỗng trở nên xa xôi hơn rất nhiều, lão định xuống núi thử xem có thể đi nhờ xe bò lên tỉnh nào không.
Tổ sư gia lại bác bỏ ý định này, ném cho lão một ánh mắt như nhìn thằng ngốc, vung tay vẽ ra một đạo phù.
Bọn họ chỉ thấy đột nhiên hoa mắt chóng mặt, rõ ràng vừa nãy còn đang đứng trước cửa đạo quán, bây giờ đã trên một con đường nhỏ vắng vẻ.
Nhìn xa xa cuối đường, thấy bóng dáng của một tòa thành.
"Đây...!Đây là ngàn dặm phù?" Bạch Duật khiếp sợ, hóa ra trên thế gian này chuyện ngày đi ngàn dặm là thật, có ngàn dặm phù ở đây đúng là quá thuận tiện, "Đa tạ tổ sư gia."
Vân Hiểu cũng cảm thấy thần kỳ.
Hệ thống giao thông ở thế giới này tiên tiến vậy sao?
"Lão Chu ở phía Nam thành, chúng ta mau vào thành đi." Bạch Duật chỉ chỉ cuối đường nhỏ, cứ thế đi thẳng về phía trước, đi vài bước mới phát hiện những người đằng sau không đi cùng.
Tổ sư gia đứng yên không động đậy, Vân Hiểu đằng sau bị chặn cũng không tiến lên được.
"Tổ sư gia?" Sao thế?
"Không đi!" Dạ Uyên ngẩng đầu nhìn cửa thành, thấy người người đi lại, mày kiếm lập tức nhíu thành hình chữ 川.
"Vì sao?" Không phải chính ngài muốn tới sao?
Dạ Uyên càng cau chặt mày, lạnh lùng nhìn gỗ mục, rồi mới trả lời, "Quá nhiều người." Lỡ gặp phải nữ nhân thì phải làm sao?
"Hả?" Bạch Duật ngơ ngác, nhiều người thì sao, đây là huyện thành đương nhiên phải có nhiều người chứ.
Nghĩ kĩ lại thì, tổ sư gia là thần tiên, mặc dù dáng vẻ của ngài không khủng bố đến mức xoay trời chuyển đất, nhưng suy cho cùng tiên phàm vẫn khác biệt, không muốn cho quá nhiều người nhìn thấy cũng là phản ứng bình thường.
Nhưng bọn họ không thể không vào thành, "Vậy làm sao bây giờ?"
"Ta không tiện xuất hiện, các ngươi tìm một vật có linh khí để ta tá thân, rồi mang theo vào thành là được." Dạ Uyên đưa ra một phương án.
"Vâng!" Bạch Duật gật đầu ngay lập tức.
Đồng ý đi vào là tốt rồi! Lão mò mò trên người một lúc mới rút ra một tấm Linh phù, nói, "Tổ sư gia, đây là tấm bùa tốt nhất của ta, linh khí rất nồng đậm.
Hay là ngài vào Linh phù này nhé?"
Dạ Uyên liếc mắt nhìn lá bùa, sắc mặt lập tức trầm xuống, tỏ vẻ ghét bỏ.
Ai thèm chui vào tấm bùa vừa xấu vừa đểu của ngươi! Trừng mắt lườm Bạch Duật một chút, lại quay sang nhìn Vân Hiểu.
Ngay sau đó, thân hình chợt lóe, hóa thành một luồng sáng, bay về hướng Vân Hiểu, chui thẳng vào -- ống trúc trên tay nàng, đúng vậy chính là cái ống đựng canh gà.
Không trung truyền đến một giọng điệu thích thú, "Ưm ~ được, đi thôi."
Vân Hiểu: "......"
Bạch Duật: "......"
- _-
Khúc ống kia là của cây trúc bình thường mọc trước cửa quán mà! Có phải vật chứa linh khí để tá thân đâu? Chắc chắn mục đích của hắn chỉ là ăn canh dễ dàng hơn!
*****
Lão nhân dẫn theo Vân Hiểu vào thành, đi một hồi quẹo năm quẹo bảy mới đến một nhà tranh cũ nát, lão lên tiếng nói, "Tới rồi!"
Vân Hiểu nhìn tổng thể căn nhà nhỏ.
Xem ra người bạn của lão nhân cũng không có gì đặc biệt.
Càng ngày càng thấy hai người này giống đồng minh, cùng là phường thần côn lừa đảo.
Bạch Duật gõ gõ cửa, bên trong rất nhanh truyền đến một giọng nam trầm đục, "Đến đây! Đến đây!" Cánh cửa mở cạch một cái, lộ ra dáng người đàn ông vạm vỡ, râu ria xồm xoàm.
Mặc dù mặc đạo bào, nhưng hoàn toàn không có bộ dáng của đạo sĩ Huyền Môn, trông càng giống một võ sĩ hơn.
"Chu đạo hữu, lâu ngày không gặp! Dạo này ổn không?" Bạch Duật cười chào hỏi.
"Bạch huynh!" Hai mắt đại hán sáng lên, ngạc nhiên nhìn Bạch Duật từ trên xuống dưới, "Sao ngươi đến nhanh thế, ta còn tưởng phải chờ hai ba ngày nữa cơ! Ha ha ha ha......!Thật tốt quá!" Hắn cao giọng cười to, bộ râu cũng rung theo, bàn tay vỗ vỗ bả vai Bạch Duật.
Bạch Duật bị hắn đập mạnh quá, suýt không đứng vững.
Nhưng có vẻ lão đã quen với điều này.
Hai người cứ đứng đó tiếp tục chào hỏi nhau.
Có vẻ lão Chu không lớn tuổi lắm, tầm hơn bốn mươi, cũng không biết vì sao trở thành bạn bè với lão đầu.
"Mau mau mau, vào đi." Lão Chu tránh sang một bên, đang định kéo người vào, vừa xoay đầu thì thấy Vân Hiểu đứng cạnh.
Hắn hơi sửng sốt, "Vị cô nương này là?"
"Đây là đệ tử mới nhập môn của Thanh Dương ta, tên Vân Hiểu." Bạch Duật giới thiệu.
Lão Chu giật mình.
Hai mắt trợn tròn ngạc nhiên nhìn Vân Hiểu, rồi lại vỗ vai Bạch Duật, "Được nha, lão Bạch! Không ngờ ngươi nhặt được đồ đệ, tốt lắm!" Lão ta sống tại nơi khắc nghiệt như thế mà vẫn kiếm được truyền nhân.
"Không, nàng không phải là đồ đệ của ta." Bạch Duật phản bác trong vô thức.
"Hả?" Lão Chu sửng sốt, "Không phải đồ đệ của ngươi thì là gì?" Từ trước đến nay, Thanh Dương chỉ một truyền một thôi mà.
"Hơ......" Bạch duật ngơ ngác, quay sang nhìn Vân Hiểu.
Đúng ha, bối phận của Vân nha đầu là gì? Trước giờ lão chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Hồi trước chỉ lo thuyết phục người vào Thanh Dương, chưa từng nhắc đến chuyện thu đồ đệ.
Sau đó thì người dạy nàng thành linh y chính là tổ sư gia, lão nào có công lao gì.
Trước kia chưa nghĩ đến việc này, hiện tại......!
Lão nhớ lại đồng sách vở trong Tàng Thư Các.
Đồ đệ gì chứ, bảo lão gọi nàng là sư phụ còn hợp lý hơn!
Lão Chu không nhận ra vẻ rối rắm của Bạch Duật, tiếp tục kêu hai người vào.
Vừa mời hai người ngồi xuống, vừa bắt đầu nói rõ tình huống.
"Lão Bạch, tới là tốt rồi, ta còn sợ ngươi không đến kịp!" Hắn rót trà cho hai người, và bắt đầu kể lại.
Thì ra lần này nơi bọn họ cần trừ tà chính là nhà giàu nhất trong thành -- Thiệu phủ.
Thiệu lão gia là thương nhân chuyên buôn bán lương thực trong thành, một nửa ruộng đất ở huyện Tân Nghĩa đều là sản nghiệp nhà ông ta.
Dù Thiệu lão gia giàu có, nhưng dưới gối lại chỉ có một người con trai.
Người này từ nhỏ đã học hành xuất chúng, không những có tiếng ở Tân Nghĩa, mà cũng nổi danh khắp các quận huyện xung quanh.
Trong một lần trở về từ hội thơ, Thiệu thiếu gia đột nhiên mắc bệnh kì lạ, mời thầy thuốc toàn thành đến xem đều không nhìn ra nguyên nhân.
Hơn nữa bệnh tình còn càng ngày càng nghiêm trọng.
Sau mới biết, người đó bị trúng tà.
Hiện tại, Thiệu lão gia đang treo thưởng trăm lượng hoàng kim, thỉnh cầu nhân sĩ Huyền Môn đến giúp đỡ.
Lão Chu chợt nhớ ra Bạch Duật cũng am hiểu trừ tà nên mới truyền tin gọi lão đến.
Bạch duật vừa nghe đến đoạn trong nhà có con trai bị bệnh thì rùng mình, liên tưởng tới chuyện mẹ con Lý gia và Tố Nương.
Lại là lệ quỷ báo thù sao? Không trùng hợp thế chứ..