Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Tác giả có lời muốn nói:
Toàn văn đã được sửa đổi rất nhiều và được đánh dấu.

Nhân tiện cũng xin nói với các bạn đây là bài viết trước đây, trong quá trình đại tu muốn bảo lưu lại tình tiết nguyên bản, mặc dù đã cố gắng sửa đổi nhưng vẫn còn nhiều chỗ non nớt.

Mọi người cẩn trọng với việc nhảy hố!
Note:
- ---Nu9 có chút tiêu cực nên các bạn cân nhắc khi nhảy hố
- ---Vui lòng cmt không mang tính chất gây war
- ---Truyện hoàn toàn PLN và không có sự xin phép của tác giả, cho nên NGHIÊM CẤM mang truyện đi với mục đích thương mại
- ---Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
==================================================
Nghe được lời này, bên kia Phó Sùng Nhiên an tĩnh một hồi lâu, nhanh chóng cười nói: "Có bạn trai? Chúc mừng nha!"
Vu Thanh không nói chuyện, nhìn chằm chằm khóe miệng đang nhếch của Ôn Tử Tân, gương mặt hơi hơi nóng lên, sau đó đầu điện thoại bên kia lần thứ hai truyền đến một câu, lần này ngữ điệu của anh ta có chút cao, hô hấp cũng dồn dập không ít, tựa hồ gặp phải chuyện ngoài ý muốn:
"Cứ như vậy đi, tôi còn có việc, cúp máy trước đây.

"
Không đợi Vu Thanh nói cái gì, bên kia đã cúp điện thoại, làm Vu Thanh đột ngột nuốt câu tạm biệt vào miệng.

Vu Thanh nhíu mi, tình huống gì đây?
Trước nay cô chưa thấy qua ngữ khí không bình tĩnh của Phó Sùng Nhiên......!
Không đợi cô suy nghĩ sâu xa, đã thấy Ôn Tử Tân vẫn rũ mi cười nhạt, phần nối giữa xương lông mày và xương mũi của anh rất mượt, có vẻ cặp mắt đào hoa kia càng thêm thâm thúy.

Vu Thanh thẹn quá thành giận, tách ra khỏi tay anh, chọc chọc cơ bụng anh, âm điệu còn cao hơn lúc trả lời điện thoại, giống vài phần tiểu nữ sinh đang giận dỗi: "Đừng cười!"
Hành động cô khiến Ôn Tử Tân lập tức thu lại khóe miệng đang giương lên, mặt vô biểu tình cúi đầu xem cô.

Nhưng đôi mắt đó vẫn tràn đầy ý cười, lông mi phía dưới thập phần rõ ràng, ôn nhu mê người.

Vu Thanh lập tức tử trận......!
Cô trầm mặc để Ôn Tử Tân tùy ý dắt tay cô đi về, nguyên bản hai người là lòng bàn tay Ôn Tử Tân nắm xuống dưới còn lòng bàn tay Vu Thanh hướng lên trên, nhưng bây giờ trở thành phương thức các ngón tay đan vào nhau, tựa hồ sợ cô tránh thoát lần nữa.

Đi được một lúc lâu, Vu Thanh rốt cuộc thoát ly khỏi sắc đẹp, ấp úng mở miệng: "Anh lớn lên thật đẹp mắt."
Ôn Tử Tân quay đầu, vẻ mặt vẫn không cảm xúc, tựa như không quan tâm đến những gì cô nói, nhưng vành tai rỉ máu bán đứng anh, làn da trắng nõn sấn đến có chút đáng yêu: "Ừ."
Vu Thanh có chút bất mãn với phản ứng của anh, trầm mặc một hồi lại nói:

"Tôi khen anh sao anh không khen lại tôi? Anh không biết người Trung Quốc coi trọng lễ thượng vãng lai sao!"
lễ thượng vãng lai: có qua có lại
Ôn Tử Tân bị cô nói có chút ngốc, ngay sau đó cúi đầu nghiêm túc bắt đầu tổ chức ngôn ngữ: "Tôi cảm thấy em thật xinh đẹp."
Vu Thanh cao hứng gật gật đầu.

Nhìn thấy biểu hiện của cô, trái tim Ôn Tử Tân rung động, không ngừng cố gắng nói: "Kỹ thuật diễn lại rất tuyệt."
Lời khen này khiến Vu Thanh vui vẻ hơn:"Ừ ừ!"
"Phong cách ăn mặc rất thời trang."
"Ừ."
"Tính tình rất tốt.

"
Nghe xong lời này, Vu Thanh chột dạ nhìn anh một cái, "......!Ừ."
Ôn Tử Tân có chút nghèo từ, nhưng để dỗ dành cho Vu Thanh vui vẻ, anh không ngừng tìm kiếm lời khen ngợi trong đầu, đỉnh mày bởi vì minh tư khổ tưởng thoáng nhíu lại, đột nhiên hai mắt sáng ngời, buột miệng thốt ra:
"Dáng người không tồi."
Nói xong, anh còn bất động thanh sắc dùng đôi mắt nhìn lướt qua hai luồng thịt trước ngực cô, cùng với hai đùi đẹp đang lỏa lồ bên ngoài.

Đôi mắt ám trầm xuống, dùng đầu lưỡi liếm liếm chiếc răng hàm phía sau.

Vu Thanh vừa lúc chú ý tới tầm mắt anh, nơi mà anh vừa quét qua dường như bị anh dùng đôi tay nóng bỏng vuốt ve, kích khởi từng đợt điện lưu, trong lòng cô nhịn xuống run rẩy, cắn môi nói:
"Được, đừng nói nữa."
Ôn Tử Tân dừng một chút, ở trong lòng rối rắm một lát, những lời này là không đúng lòng với nữ nhân hay là thiệt tình, anh chần chờ một chút, sau đó môi mỏng khẽ mở, gằn từng chữ một hộc ra bốn chữ: "Tú, sắc, nhưng, cơm."
Câu chữ rõ ràng, đọc từng chữ rõ rệt làm Vu Thanh cố tình giả điếc nghe nhưng không được.

Vu Thanh rốt cuộc không chịu nổi hơi thở ái muội như có như không, tựa hồ hút hết không khí xung quanh cô, làm cô cơ hồ muốn ngạt thở mà chết.

Cô nhón mũi chân che lại bờ môi của anh, bay nhanh nói:
"Đừng khen, đủ rồi! Chúng ta đổi đề tài đi!"
Ngôi sao trung khuyển chớp chớp hai mắt không bị che đậy, lắc cái đuôi không tồn tại của mình, đầu nghi hoặc nghiêng oai về phía Vu Thanh, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Nghiêng đầu đi giết......!hờ hờ
Vu Thanh lần thứ hai tử trận.

Khi họ quay lại khu vực lân cận nhà Vu Thanh, vừa lúc tới giờ cơm, hai người họ tìm thấy một tiệm cơm bên ngoài, khi thanh toán, Ôn Tử Tân nhìn ví tiền đã khô quắt của Vu Thanh, ánh mắt ảm ảm.


Quần áo giày dép của anh có thể chế tạo ra thông qua năng lượng trống rỗng, nhưng tiền thì anh chỉ có thể thông qua dời đi từ những người khác đến.

Nhưng anh không muốn Vu Thanh sử dụng loại tiền không sạch sẽ này.

Cho nên đối với Ôn Tử Tân mà nói, mục đích khác tiến vào giới giải trí chính là để Vu Thanh không cần giống như bây giờ, bởi vì bần cùng mà quẫn bách, anh hy vọng cô có thể sống hết mình mà không có giới hạn nào.

Ôn Tử Tân không cần tiền, cho nên cho tới nay, anh đều không có loại đồ vật này, nhưng hiện tại người anh yêu lại cần.

Sau đó, anh liền đi nỗ lực thu hoạch.

Vu Thanh bên cạnh đột nhiên cắt ngang suy tư của anh, cô đem bàn tay mềm ấm nhét vào trong lòng bàn tay anh, dùng tay kia kéo góc áo của anh, sau đó chỉ vào không trung nói:
"Tôi nói cho anh biết, từ trước đến nay luôn có một ngôi sao dõi theo tôi.

"
Ôn Tử Tân thân thể đột nhiên cứng đờ, giữa trán toát ra một giọt mồ hôi lạnh, trầm mặc hồi lâu mới đáp cho có lệ.

Phản ứng của anh khiến Vu Thanh có chút mất mát, đầu nhỏ lập tức rũ xuống dưới:
"Anh không tin lời tôi nói sao?"
Nhìn dáng vẻ này của cô, vốn dĩ muốn đưa ra thật nhiều bằng chứng khoa học để xua tan suy nghĩ của cô, Ôn Tử Tân rút lại những gì muốn nói lúc trước, anh thỏa hiệp phụ họa nói: "Tin tưởng."
Mặc kệ thế nào, cô nghi ngờ cũng không có vấn đề gì, cho dù nghi ngờ bao nhiêu, cũng không thể hoài nghi trên người anh.

Vu Thanh hai mắt bỗng chốc lại sáng lên, lần thứ hai ngẩng đầu nhìn không trung, cười cong cong mắt, khóe mắt như có nửa vầng trăng trên bầu trời: "Hôm nay không thấy ngôi sao kia!"
Ôn Tử Tân làm bộ làm tịch học cô ngẩng đầu nhìn nhìn: "Ừ, ô nhiễm ánh sáng."
"Cho nên,"
Vu Thanh đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh, giơ lên tay chọc chọc mặt anh: "Ngôi sao kia không thấy thì gặp được anh viên ngôi sao nhỏ này!"
Nói xong câu đó, cô ngẩng đầu, nhón mũi chân để sát vào mặt anh, nửa đùa nửa thật: "Tại đây đề ra nghi vấn, anh có phải là ngôi sao dõi theo tôi không?!"
Ôn Tử Tân: "......"
Nữ nhân đều nhạy cảm như vậy sao?!
Anh mất tự nhiên không mở mắt, trong lòng suy xét dùng từ, Vu Thanh lại chờ không kịp, chán nản hất tay anh ra, không cao hứng nói:
"Tại sao anh không phối hợp với tôi?"
Ôn Tử Tân: "......"

Cái gì?! Phối hợp gì nhỉ!
Ôn Tử Tân hàm dưới căng chặt, hình dáng sườn mặt đều có thể biết được giờ phút này anh khẩn trương, anh một lần nữa dắt tay trở về Vu Thanh, đông cứng nghẹn ra hai chữ:
"......!Không phải."
Cái này Vu Thanh phản ứng không kịp: "Cái gì?"
Ôn Tử Tân thêm mấy chữ: "Tôi không phải là ngôi sao theo dõi em."
Vu Thanh đỡ trán: "......!Đôi khi trong một số việc nhỏ, thật sự cảm thấy anh nghiêm túc đáng yêu."
Lời nói của cô làm cho khuôn mặt thanh lãnh Ôn Tử Tân ẩn ẩn hiện lên hai mảnh đỏ ửng, tâm tình khẩn trương cũng hơi chút thả lỏng:
"Ừ, tôi cũng cảm thấy em rất đáng yêu."
"......!Không cần khen tôi đâu."
"Đôi môi gợi cảm."
Vu Thanh ngậm miệng quyết định bảo trì trầm mặc.

Ôn Tử Tân liếm liếm môi dưới,
"Tôi muốn hôn em."
Khuôn mặt Vu Thanh vốn rất bình tĩnh mạnh mẽ lập tức đỏ bừng, cô căng da đầu cự tuyệt nói: "Vậy anh cứ muốn đi."
Nghe vậy, Ôn Tử Tân liền dừng lại, đứng ở tại chỗ nhắm lại hai mắt.

Vu Thanh bị hành động bất thình lình của anh làm có chút buồn bực, véo véo thịt cứng trên eo anh, ngữ khí tràn đầy nghi hoặc, còn hàm chứa một tia bất mãn:
"Anh đang làm gì vậy?"
Ôn Tử Tân trợn mắt cúi đầu xem cô, biểu tình đạm mạc, có vẻ rất cao thâm khó đoán, nhưng giây tiếp theo khi anh nói ra lập tức huỷ hoại hình tượng cao lãnh của mình.

"Suy nghĩ."
Vu Thanh: "......"
*
Sau khi hai người trở về nhà, Vu Thanh bắt đầu bận rộn thu dọn phòng khác ngoại trừ phòng của cô.

Ngôi nhà này do ba để lại cho cô, là một ngôi nhà nhỏ hai phòng ngủ, tuy không lớn nhưng cái được trang trí rất ấm cúng, được cha Vu mua làm của hồi môn tương lai cho cô từ rất sớm, bao gồm cả bất động sản chỉ có một mình cô đứng tên.

Căn phòng này vốn được trang trí cho Vu Thanh dùng làm thư phòng, nhưng cô nào cần yêu cầu loại đồ vật giống thư phòng này chứ, cho nên dần dần bị cô sử dụng nó như một phòng tiện ích.

Trong đó có một cái nệm bị cô đơn, lúc trước Vu Thanh mua xong cảm thấy khó chịu đến khỏi ngủ, trực tiếp đem nó ném vào gian phòng này, một lần nữa mua một cái, lúc này vừa lúc có thể cho Ôn Tử Tân làm giường đi ngủ.

Vu Thanh dọn dẹp tất cả đống lộn xộn, kêu Ôn Tử Tân dọn xuống lầu ném chúng đi, sau đó lấy ra một bộ khăn trải giường từ trong hộp đựng đồ bên cạnh đặt ra, sau đó chạy về phòng lấy một cái gối, lại từ tủ quần áo dọn ra một giường với điều hòa, toàn bộ được chuyển sang.

Xong việc, Ôn Tử Tân cũng trở lại.

Vu Thanh lau mồ hôi, bật máy điều hòa trong phòng lên, vỗ vỗ mặt giường nhìn Ôn Tử Tân: "Anh ngồi xuống trước đi."
Ôn Tử Tân nhìn xuống đệm, trong mắt lộ ra một cổ ghét bỏ thật sâu, này cũng quá lùn......!
Nệm: "......" Làm như mi là người cao chắc

Vu Thanh không chú ý tới hành động ấu trĩ của anh, cô đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, ngay sau đó cầm theo một cái hộp đựng đồ chạy về trong phòng của mình, đem quần áo anh một chút một chút cất vào, khi lấy được quần lót, sắc mặt cô trở nên cứng ngắc, muốn cắn răng trực tiếp buông tha, nhưng vẫn không hạ thủ được.

Cô nhắm mắt, hô một tiếng: "Ngôi sao nhỏ!"
Trong nháy mắt thời gian, Ôn Tử Tân từ phòng bên đi tới, đứng bên cạnh Vu Thanh, nhẹ giọng hỏi:
"Làm sao vậy?"
Vu Thanh thanh thanh giọng nói, trong mắt hiện lên một tia mất tự nhiên, sau đó cầm lấy một bộ áo ngủ, làm bộ muốn đi về phía phòng tắm:
"Hiện tại tôi muốn tắm rửa, trước khi tôi ra thì anh đem quần áo đặt vào cái hộp này, được chứ?"
Ôn Tử Tân chớp chớp mắt, bình thường thâm trầm mà nội liễm giờ phút này hai mắt lại ngập nước, sáng lên một tia sáng mỏng, có lẽ một loại giây tiếp theo cảm giác nước mắt phải rớt xuống:
"Tôi không thể ngủ cùng em sao?"
Vu Thanh bị lời anh nói làm cho hoảng sợ, sửng sốt đứng một hồi lâu mới tức muốn hộc máu:
"Tôi, tại sao chúng ta phải ngủ chung chứ! Đừng có dụ dỗ tôi! Đã nói làm từng bước một mà!"
Ôn Tử Tân hai tròng mắt rũ xuống, nhỏ đến khó phát hiện lên tiếng.

Khi bước ra khỏi phòng, Vu Thanh nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, anh cong lưng đem quần áo trong tủ ra ngoài nhét vào hộp, động tác thong thả mà vô lực, lại có một loại......!Bị người khi dễ ủy khuất.

Vu Thanh mím chặt môi cảnh cáo bản thân không được mềm lòng, sau đó quay đầu bước vào phòng tắm không chớp mắt.

Bên này, Ôn Tử Tân giả bộ lại thất bại liền thu hồi bộ dáng đáng thương vô cùng, sắc mặt thay đổi trở lại với vẻ mặt lạnh lùng bất cần như trước, nhưng giờ phút này khóe miệng cứng còng lộ ra tâm trạng không vui lúc này.

Với thính giác tốt, anh có thể nghe thấy tiếng sột soạt của người phụ nữ đang cởi quần áo từ phòng tắm, cũng như tiếng nước tí tách tí tách.

Ôn Tử Tân hai mắt đột nhiên vừa nhấc, thân thể cũng nháy mắt đứng thẳng lên, anh nhấp môi đi tới phòng tắm gần đây, nhìn bóng dáng ưu nhã qua cánh cửa mờ sương, hô hấp chậm rãi trở nên thô nặng.

Nếu không......Thôi miên......!
Anh đang giao chiến với bản thân trong lòng.

Thẳng đến khi Vu Thanh từ trong phòng tắm đi ra, anh vẫn chưa đưa ra quyết định
Vu Thanh đội một chiếc mũ tóc, vài sợi tóc lòa xòa rơi vãi trên má, làn da trắng ẩm, hơi ửng đỏ vì hơi nóng, môi phấn nộn no đủ, lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.

Cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng bằng vải cotton, toàn thân trên dưới tựa hồ đều có hơi ẩm, thủy nộn nộn, càng thêm thanh thuần mê người.

Nhìn thấy anh đứng bất động ở cửa, Vu Thanh nghi ngờ liếc anh một cái, "Anh làm sao vậy?"
Nghe được thanh âm, Ôn Tử Tân rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía Vu Thanh, trong nháy mắt nhìn đến cô, anh lập tức quyết định, mí mắt hơi rũ, nhìn chằm chằm cô trước cửa phòng tắm, hầu kết lăn lăn, tay chậm rãi nâng lên, miệng lúc đóng lúc mở.

"Vu Thanh ——"
=========================================
T2136182021
T4205001092021.


Nhấn Mở Bình Luận