Chỉ chốc lát sau, đi đến cùng với Hồ Nghiễm Khánh, một số người đông đúc ồn ào nhốn nháo đã vây quanh hai vị bếp trưởng Trung Quốc và phương Tây một lần nữa trở lại phòng bếp.
Hồ Nghiễm Khánh đi bên trái nở nụ cười hòa ái vạn phần, Paolo đi phía sau lại mặt mũi tăm tối, rất giống như kiểu vừa ra cửa đã làm rơi mất 1 vạn.
Thế nhưng người hợp tác với mình cũng đã xuất hiện rồi, Paolo cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể bóp mũi lại đi về để xử lý tiếp việc trước đó, cũng tiếp tục chuẩn bị cho những thứ phía sau.
Ngược lại Hồ Nghiễm Khánh không vội vàng làm gì, tuy rằng ông ta đến muộn một chút, nhưng những thành viên nòng cốt cũng đã có mặt tại hiện trường từ rất sớm, các loại món ăn đa dạng cũng đã chuẩn bị xong xuôi, cho nên cũng đảm bảo không làm lỡ dở điều gì. Ông ta tiến đến trước mặt Lâm tổng, áy náy nói: "Lâm tổng, thật ngại quá, trên đường lại gặp phải kẹt xe."
Lâm tổng viết một chữ nhẫn trong lòng rồi niệm đi niệm lại, sau đó trên mặt đã xuất hiện nụ cười vô cùng hòa thuận vui vẻ, chỉ lo trong giây phút sống còn này lại xảy ra chuyện gì nữa: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, người đến là tốt rồi, đến là tốt rồi, lần này chủ khách đều dựa cả vào Hồ đại sư cùng với Paolo tiên sinh!"
Hồ Nghiễm Khánh cũng niềm nở: "Lâm tổng yên tâm, tuyệt đối không làm lỡ thời gian của mọi người."
Trong lúc hai người nói chuyện, Thương Hoài Nghiên chỉ đứng một bên lắng nghe, y đến cũng chưa lâu, vẫn còn kịp nói về phản ứng của mọi người trong phòng ăn cho Lâm tổng, hiện tại cũng vừa đúng lúc, hai vị bếp trưởng đều ở đây, chờ sau khi hai người Lâm Hồ nói xong mới lên tiếng nói thẳng: "Lâm tổng, vừa rồi khách mời đặc biệt ngoài kia có chút phản ứng."
Lâm tổng vội hỏi: "Tình huống thế nào?"
Thương Hoài Nghiên nói đơn giản: "Khách mời đặc biệt không hài lòng lắm với việc cơm Tàu và cơm Tây tách riêng ra làm hai phần, họ cho rằng làm vậy không có ý nghĩa."
Việc này có ý nghĩa hay không... Lâm tổng cũng khó có thể quyết định, cho nên ông ta chuyển tầm mắt của mình sang Hồ Nghiễm Khánh.
Hồ Nghiễm Khánh tự tin nở nụ cười: "Không có vấn đề, Lâm tổng an tâm đi."
Lâm tổng thấy Hồ Nghiễm Khánh thẳng thắn đồng ý như vậy, cũng coi như yên lòng, một đường nhìn Hồ Nghiễm Khánh đi vào nhà bếp, cùng nói chuyện với người phiên dịch bên cạnh Paolo, sau đó ba người đứng ở cùng một nơi, cùng bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Nhìn đến đây, cuối cùng Lâm tổng cũng coi như đem trái tim treo ở giữa không trung đặt lại vào trong ngực.
Ông ta bắt chuyện với Thương Hoài Nghiên, đi ra bên ngoài, sau đó lập tức thở ngắn than dài với đối phương, đầy bụng bực tức: "Cái quái gì! Nếu như không phải hội triển lãm lần này là giao lưu hợp tác trong nước và quốc tế, kêu gọi toàn những nhà đầu tư tên tuổi lớn, vậy ai muốn quản gì thì quản, làm như tôi đây hiếm lạ quản cái việc phòng bếp lắm không bằng!"
Ngược lại, Thương Hoài Nghiên lại ung dung thong thả nở nụ cười, kể từ sau khi thức dậy cùng Dịch Bạch Đường, y gần như không muốn nghe thấy người khác nói xấu về nhà bếp: "Nhà bếp làm sao vậy? Nhà bếp cũng đâu có đắc tội gì với Lâm tổng đâu, đại gia 1 ngày 3 bữa không phải đều dựa vào nhà bếp cả à?"
Tham mưu trưởng Lâm tổng thở ngắn than dài một tiếng: "Anh nói cũng có đạo lý, vậy hi vọng sự việc cứ như vậy hoàn thành, tôi cũng coi như trút được gánh nặng."
Thương Hoài Nghiên cũng mong như vậy. Sự việc ở nơi này nhanh chóng kết thúc rồi y cũng có thể sớm cùng Dịch Bạch Đường về nhà để tình chàng ý thiếp, hành trình hôm nay của y cũng đã an bài xong, chỉ cần qua giờ ngọ là có thể trở về với thế giới của hai người! Cho nên y cười ha ha: "Hi vọng như vậy, được rồi, Lâm tổng ngài cứ bận việc của mình đi, tôi còn có việc, gặp lại sau!"
Sau khi nói xong, y cũng không nán lại lâu hơn, trực tiếp về bên cạnh Dịch Bạch Đường, lúc gần rời khỏi đây hoàn toàn còn liếc mắt nhìn về phía nhà bếp một cái, qua cánh cửa mở rộng nhìn vào bên trong có thể thấy mọi người ai vào chỗ nấy, thái rau, chưng xào hầm cũng đã bắt đầu, toàn bộ giống như một cỗ máy tinh vi bắt đầu chuyển động.
"Xong rồi." Mấy phút sau, khi trở lại bên cạnh Dịch Bạch Đường, Thương Hoài Nghiên không kịp chờ đã nói ra câu này, "Ý tứ của khách mời đặc biệt đã được truyền đạt đến phòng bếp, bọn họ sẽ làm món ăn kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây."
Y nhìn thời gian còn lại, đoán qua có lẽ thực đơn cũng sẽ không thay đổi nhiều, chủ yếu là món ăn then chốt được thay đổi thôi, cho nên nói qua với Dịch Bạch Đường như vậy. Thế nhưng sau khi nói xong mới phát hiện Dịch Bạch Đường không hào hứng lắm, không khỏi thắc mắc: "Làm sao vậy?"
Dịch Bạch Đường hờ hững nói: "Một lúc nữa là cần phải mang đồ ăn lên rồi đúng không? Bốn phần rau trộn cần khoảng gần 20' trở lên, hai món ăn lót dạ phổ thông cần từ khoảng 20'-30', muốn cho hai đầu bếp hoàn toàn không quen thuộc nhau cùng sáng tạo ra một món ăn, lại đem món ăn này phục chế, cung cấp toàn bộ cho yến hội khoảng 20 bàn, không làm được, nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa lên bàn chính, còn lại sẽ để cho nhị bếp và tam bếp cùng phục chế."
Thương Hoài Nghiên buồn bực: "Cậu khẳng định như vậy?"
Dịch Bạch Đường nhàn nhạt nói: "Đương nhiên. Tôi không làm được, bọn họ khẳng định cũng không làm được."
Thương Hoài Nghiên: "..." Thật tự tin.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cánh cửa để đưa món ăn vào cũng được mở ra, theo âm nhạc thay đổi trong yến hội, từng món rau trộn cũng được đưa lên bàn.
Đầu tiên là bốn món rau trộn kiểu Trung Quốc.
Theo thứ tự là nộm sứa chua cay, đậu ván tuyết, tiên cam tử kim đan cùng với bong bóng cá thanh hương.
Tiếp theo là hai món khai vị kiểu Pháp.
Theo thứ tự là chân gò hun khói Palma và thịt bò Tácta
Đối với mấy món ăn này, Dịch Bạch Đường đều chỉ tùy tiện mếm thử một miếng rồi buông đũa, dùng hành động thực tế của bản thân để nói rằng mấy món trước mắt này chả có món nào ngon.
Một giây tiếp theo, cánh cửa phục vụ đồ ăn lại được mở ra một lần nữa, hàng chục nhân viên phục vụ mặc đồng phục chính quy của đầu bếp mang đồ ăn lên.
Đầu bếp đứng đầu một thân quần áo đầu bếp màu trắng tự mình đặt món ăn lên bàn khách mời đặc biệt trước.
Đồ ăn gồm 10 chiếc đĩa, bên trên mỗi chiếc đĩa đều có lồng đậy, các nhân viên khác cũng theo đó đặt đồ ăn lên các bàn khác, chỉ còn lại một mình đầu bếp kia đứng ở bên bàn của khách mời đặc biệt, tự mình đặt đồ ăn lên bàn, lưng hơi khom, lại mở lồng đậy ra.
Đồ ăn giống như vậy cũng xuất hiện trước mặt Dịch Bạch Đường và Thương Hoài Nghiên.
Dịch Bạch Đường nhỏ giọng: "So với dự tính của mình thì nhanh hơn một chút..."
Một câu vừa nói ra, hắn cũng không nói thêm nhiều nữa, bật người dậy, mắt không chớp nhìn các nhân viên phục vụ bỏ lồng đậy ra, để lộ hình dáng của đồ ăn bên dưới.
Dịch Bạch Đường nhất thời sững sờ, không thể tin nổi nếm thử một miếng.
"Phi!"
Đồ ăn vừa cho vào miệng, trong một giây phút mùi vị bị mũi và miệng cộng hưởng nếm ra, Dịch Bạch Đường giận tím mặt, lập tức phun đồ ăn ra, nói với Thương Hoài Nghiên: "Đây là cái loại ý tưởng gì thế, hai bếp trưởng mà lại có thể đem đồ ăn từ sống thành chết thế này, tôi không cho anh ăn thứ đồ ăn tồi tệ thế này được!"
Không cho ăn không cho ăn không cho ăn!
Nếu như ngày hôm nay mình không đến, vậy cây non của mình chẳng phải ăn hỏng bụng rồi ai sẽ đền cho mình đây!
Tức chết mình rồi!
Chuyện này... Đây là lần đầu tiên Thương Hoài Nghiên thấy Dịch Bạch Đường tức giận như vậy.
Y vội vã để đũa xuống: "Được, không phải chỉ là một món ăn mà thôi, có gì đáng để tức giận đâu? Không phải là tôi cũng chưa ăn sao?"
Tiểu Tống bên cạnh cũng vừa vặn nếm thử một miếng: "..." Kì thật tôi cảm thấy hương vị hoàn hảo mà...
Dịch Bạch Đường xanh mặt không nói lời nào.
Thương Hoài Nghiên chuyển ánh mắt của mình lên đồ ăn trên bàn, nhìn kĩ xem đến cùng thì có thứ gì mà lại có thể khiến cho Dịch Bạch Đường tức giận như vậy.
Chỉ thấy món ăn màu trắng trên bàn là một khối đậu được chia làm bốn phần, bên trong là chất lỏng màu đỏ sậm, y ngửi một chút, có mùi rượu đỏ, vậy thì chất lỏng màu đỏ sậm kia chính là rượu đỏ, rượu đỏ và đậu phụ? Nghĩ đến đây, Thương Hoài Nghiên gắp một miếng đậu phụ, bỏ vào trong miệng cảm nhận trong chốc lát. Một bên nếm một bên nói: "Bên trong đậu phụ có nhân. Hương vị của phần nhân này..."
Ăn thử rồi y cũng cảm thấy không có gì để nói. Cũng không phải là hương vị không ngon, mà chính là cách làm đơn giản đến mức thô bạo: gà hấp vang đỏ là một món ăn kinh điển của nước Pháp, bên này hai đầu bếp nghĩ đến chuyện để cơm Tàu và cơm Pháp kết hợp với nhau, lập tức cho đậu phụ vào hấp vang đỏ, cũng là một lời chào quá mức qua loa rồi!
Đậu phụ hấp rượu vang đỏ còn chưa tính, vì để cho đậu phụ có thêm hương vị bọn họ còn không làm đơn giản như thế, bên trong còn có thêm nhân.
Hương vị của phần nhân này là gì, thật ra cũng chính là một loại hương vị đồ ăn kinh điển của Pháp, y nếm ra được đây là gan ngỗng.
"Cậu ăn vào thấy vị gì?"
Hương vị trong miệng nhạt bớt đi, sắc tái nhợt trên mặt Dịch Bạch Đường cũng chậm rãi biến mất. Loại phẫn nộ này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trong lúc Thương Hoài Nghiên nếm thử mùi vị, nhè đồ ăn trong miệng ra rồi tiến lại gần hỏi hắn, hắn chỉ hừ nhẹ một tiếng: "Vị ốc sên kiểu Pháp."
Thương Hoài Nghiên cười nói: "Vậy xem ra khối đậu này là mỗi miếng lại có nhân khác nhau, thật đáng lo ngại."
Một câu này nói xong rồi, bên phía khách mời đặc biệt kia cũng lần thứ hai có động tĩnh, Thương Hoài Nghiên thuận mắt nhìn sang, phát hiện là Mạt Kỳ tiên sinh đã bảo người mời hai vị bếp trưởng lên đây.
Mạt Kỳ tiên sinh ngồi ở vị trí chủ vị dùng khăn ăn lau khóe miệng, nói với hai bên phải trái: "Đồ ăn của Paolo tôi đã ăn rất nhiều lần, cậu ta sẽ không có sự sáng tạo như thế này, khiến cho một thứ đồ ăn sống biến thành thứ đồ ăn chết. Tôi nghĩ, vấn đề chắc là xuất phát từ vị đầu bếp khác."
Khách mời cùng với nhân viên ở hai bên phải trái của Mạt Kỳ tiên sinh thầm thì bàn tán, sắc mặt không vui vẻ gì.
Tiệc rượu ăn được một nửa lại xảy ra việc thế này, lực chú ý của hầu hết những người trong phòng ăn đều bị chỗ này thu hút, chỉ chốc lát sau, Paolo cùng với Hồ Nghiễm Khánh đã cùng nhau đi đến phòng ăn.
Thần sắc của hai người này so với trước đó cũng không thay đổi gì, một người là tràn đầy tức giận, một người lại ý cười dạt dào, đến khi hai vị bếp trưởng cùng đi đến trước mặt Mạt Kỳ tiên sinh rồi, Mạt Kỳ tiên sinh mới trực tiếp nói: "Tôi rất không vừa ý với món ăn này."
"Món ăn khác nhau của mỗi một quốc gia không thể sửa chữa một cách thô bạo như vậy, món ăn này vừa không phải là món ăn được chế biến theo kiểu Pháp, vừa không phải là món ăn được chế biến theo kiểu Hoài Dương Trung Quốc. Quan trọng nhất là..."
Mạt Kỳ tiên sinh súc miệng, lạnh lùng nói:
"Nó ăn không ngon."
"Nếu như đồ ăn tiếp theo lại là cái bộ dạng này," Mạt Kỳ tiên sinh còn nói, "Tôi cho là mình không cần tiếp tục ăn nữa."
Lời này vừa nói ra, không chỉ là một câu khiển trách khiến cho Hồ Nghiễm Khánh kinh hãi biến sắc mà ngay cả những người Trung Quốc ngồi cạnh Mạt Kỳ cũng đứng ngồi không yên, bọn họ cảm thấy món ăn này cũng được mà, căn bản là không khó ăn đến mức trời sắp xập xuống đến nơi giống như Mạt Kỳ nói, cho nên một vị khác vội vàng đứng lên điều đình: "Mạt Kỳ tiên sinh đừng vội, về vấn đề bếp trưởng và món ăn này, tôi nghĩ món ăn tiếp theo vẫn nên làm theo thực đơn đi, dù sao trước đó thực đơn cũng đã được chuẩn bị hoàn hảo, đầu bếp cũng vẫn luôn chuẩn bị như thế, đến khi chuẩn bị nấu thì lại bị thay đổi lại, cho nên đầu bếp cũng chưa sẵn sàng ngay được..."
Ông ta còn chưa dứt lời, Paolo cuối cùng cũng bạo phát!
Mọi người chỉ thấy anh ta vung khăn quàng lên, cả giận nói: "Tôi không bao giờ muốn cùng với cái tên ngu ngốc này hợp tác nữa! Khoảng cách của mỗi món ăn là 20', vậy mà còn đòi muốn làm thế nào để kết hợp món ăn Pháp và món ăn Trung Quốc với nhau, có đến chúa cũng không thảo luận ra được kết quả gì, tôi cũng không cần ông ta phải biểu hiện được như chúa, nhưng cũng không thể biểu hiện như lợn thế được!"
"Tôi muốn các người tìm đồng đội thần thánh của tôi đến đây, cậu ta đang ở đây, cậu ta tên là..."