Sự việc xảy ra gần đây nhất ở Thái Đức Lâu khiến cho Hồ Kiến Minh sứt đầu mẻ trán.
Một mặt hắn nhanh chóng liên lạc với các bộ nghành liên quan, hi vọng có thể để cho những tin tức bất lợi về Thái Đức Lâu nhanh chóng rời khỏi sự quan tâm của dư luận; mặt khác hắn lại giấu trong lòng một bụng lửa giận, bắt đầu sắp xếp kiểm tra, bỏ ra công sức vô cùng to lớn, cuối cùng cũng coi như hiểu rõ là ai tác quái ở sau lưng hắn; cái này còn chưa hết, hắn nhất định phải làm tốt công tác động viên nhân viên, để cho những nhân viên này của hắn không suy nghĩ linh tinh khi đọc được những tin tức kia, hiện tại, những lời đồn thổi ở trên internet đối với Thái Đức Lâu mà nói tất nhiên là một khảo nghiệm vô cùng lớn, thế nhưng đối với một Thái Đức Lâu đã trải qua 20 năm mưa gió mà nói thì những gian nan hiểm trở trước mắt tất nhiên cũng sẽ chẳng là gì!
Từ lúc phát sinh vụ việc đến giờ cũng chưa đến 2 ngày, thế nhưng những nhân viên ở Thái Đức Lâu cũng đã nghe Hồ Kiến Minh lặp lại đến ba lần, có nghĩa là gần 4h đồng hồ liên tục.
Nhị đầu bếp cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lên tiếng:
"Đầu bếp Hồ, những việc náo loạn trên internet thì kệ nó đi, hiện tại mạng internet phát triển như thế, những việc như thế này sẽ nhanh chóng lan rộng ra, thế nhưng chúng ta dù sao cũng chỉ là một nhà hàng mà thôi, không giết người, cũng không phóng hỏa, cho dù có nói gì đi nữa thì cũng chỉ có một việc như vậy mà thôi, qua hai ngày mọi người cũng sẽ quên đi hết. Hiện giờ điều quan trọng nhất là tất cả mọi người đều đã biết phương pháp chế biến bí mật của chúng ta rồi. Điều quan trọng nhất có phải là cà phê hay không? Nếu như đúng thế thì chúng ta cần chuẩn bị sớm phương án, bởi vì rất có thể là sẽ có những nhà hàng khác làm thử theo phương pháp này sau đó có thể phát hiện ra hương vị của món ăn chiêu bài, một khi khách hàng phát hiện ra tất cả các nhà hàng đều có thể làm ra món ăn vịt tam bộ chính tông như của Thái Đức Lâu, vậy sức cạnh tranh của chúng ta lập tức sẽ bị giảm rất nhiều!"
Hồ Kiến Minh cả giận nói: "Cái này tất nhiên là quan trọng! Nhưng danh tiếng Thái Đức Lâu của chúng ta chẳng lẽ lại không quan trọng à? Ông nhìn vấn đề cũng quá mức phiến diện rồi!"
Hắn còn muốn tiếp tục phát hỏa với nhị đầu bếp, nhưng sau lưng lại truyền đến âm thanh già nua cắt ngang lời hắn: "Được rồi, Kiến Minh!"
Mọi người vội vã thuận theo hướng phát ra âm thanh nhìn lại, nhìn thấy Hồ Nghiễm Khánh đã lâu không lộ diện và Hồ đại sư xuất hiện bên trong Thái Đức Lâu, Hồ đại sư không giận mà uy liếc mắt nhìn Hồ Nghiễm Khánh một cái, tiếp theo lại phất tay ra hiệu cho những người còn lại, giờ cũng nên kết thúc thôi, không cần phải nói thêm gì nữa.
Những nhân viên khác đều rời đi, ở lại Thái Đức Lâu cũng chỉ còn Hồ đại sư và đồ đệ kế thừa.
Hồ Kiến Minh vội vàng tiến lên: "Thái sư phụ, sao ngài lại đến đây? Rất nhanh thôi là con có thể giải quyết xong chuyện này..."
Hồ đại sư nhàn nhạt hỏi: "Vậy cậu nói cho tôi, cậu định giải quyết việc này thế nào?"
Hồ Kiến Minh nghiến răng nghiến lợi: "Thái sư phụ, con đã tra ra được! Kẻ giở trò sau lưng chúng ta là Dịch Bạch Đường! Dịch Bạch Đường dám truyền phương pháp bí mật của chúng ta ra ngoài, con sẽ trực tiếp đến cục phòng cháy chữa cháy, người của cục an toàn vệ sinh thực phẩm ba ngày sau đến nhà hàng Có Cây để kiểm tra vấn đề an toàn, khiến cho nhà hàng Có Cây không thể tiếp tục buôn bán được!". Đọc thê𝓶 các chươ𝔫g 𝓶ới tại ﹎ trù𝓶 tr𝓊𝗒ệ𝔫.VN ﹎
Hồ đại sư liếc mắt nhìn Hồ Kiến Minh một cái.
"Người khác nói ra phương pháp nấu ăn bí mật của nhà mình, cậu lập tức tìm đến các bộ ngành liên quan đến chính phủ tới quấy rối?"
"Đương nhiên!"
"Thế cậu có nghĩ đến lý do vì sao phương pháp nấu ăn bí mật của chúng ta cũng chỉ có ba người biết, vậy cậu ta làm cách nào biết được tin tức này?"
"Nhất định là trong có người trong phòng bếp tiết lộ!"
"Cho nên ý của cậu là, cậu quản lý nhà bếp chưa đủ tốt?"
"Chuyện này..."
"Cậu ta là ăn ra được." Hồ đại sư thở ra một hơi dài, "Kiến Minh à, tôi và sư phụ cậu giao Thái Đức Lâu cho cậu kinh doanh là vì cảm thấy cậu có thể giúp cho Thái Đức Lâu phát triển tốt. Thế nhưng hiện giờ xem ra, cậu kinh doanh đến mức tốt quá rồi, đều sắp trở thành một thương nhân đứng đắn luôn, hoàn toàn quên mất một vài chuyện ước định bên trong của ngành đầu bếp."
"Thái sư phụ..." Hồ Kiến Minh muốn nói lại thôi, mặt lộ vẻ không phục.
Hồ đại sư cũng không vội, nói ra điểm mấu chốt của vấn đề:
"Trống không cần búa tạ gõ, một vị thực khách đến cửa nói cho cậu biết hắn ta có phương pháp bí mật của món ăn chiêu bài nhà chúng ta nhưng lại không lập tức nói ra, điều này chứng minh cái gì? Điều này chứng tỏ hắn ta đang muốn chờ cậu mời hắn ta đến gặp mặt, hoặc là muốn một khoản tiền, hoặc là đầu bếp có tay nghề muốn cùng làm món ăn này, vậy thì mục đích cuối cùng của việc này được quyết định thế nào thì phải xem cái này là quyết định của bản thân thực khách kia hay là của người đứng phía sau lưng."
"Trước kia cậu đã từng cho người đến chỗ của Dịch Bạch Đường làm náo loạn phải không?" Hồ đại sư bỗng nhiên hỏi một câu như vậy. Sau đó, ông ta cũng không chờ Hồ Kiến Minh biện giải đã tiếp tục nói, "Được rồi, bây giờ cậu cho người đến đó, nói với cậu ta, chúng ta đều là đầu bếp, chúng ta sẽ thử xem, đối với trù nghệ thì ai mới là người lợi hại."
"Đáng tiếc là cậu nghe không hiểu, cuối cùng mới gây ra xôn xao dư luận thế này." Hồ đại sư đánh giá.
"Thái sư phụ, " cuối cùng Hồ Kiến Minh cũng không nhịn được nữa, "Dựa vào đâu mà hắn ta muốn ước chiến mà chúng ta lại phải ứng chiến?"
"Chỉ bằng việc chúng ta đều là đầu bếp." Hồ đại sư trả lời, "giữa những đầu bếp có mâu thuẫn với nhau, không dùng trù nghệ để giải quyết, vậy thì lấy cái gì để giải quyết đây? Trước đó cậu nói đến cục công thương, cục thuế, cục phòng cháy chữa cháy, cục vệ sinh phải không? Nếu như cậu dùng ván cờ này, quan hệ với bên kia tốt như vậy, vậy thì sẽ khiến cho người khác nghĩ thế nào? Người ta sẽ cho là chúng ta cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đúng không? Tám phần là sớm biết trù nghệ của cậu không bằng được người ta!"
"Con... Con mới là đồ tôn của ngài mà!" Hồ Kiến Minh lúng túng tự lẩm bẩm, nhìn rất oan ức.
"Nếu như cậu không phải là đồ tôn của ta, ta cũng sẽ không chùi đít cho cậu." Hồ đại sư thở một hơi dài thườn thượt, "Món ăn chiêu bài của Thái Đức Lâu chúng ta có tất cả 5 món, nếu như cậu ta đã ăn được ra hương vị của một món, chẳng lẽ lại không thể ăn ra hương vị của những món chiêu bài khác? Ba món bị cậu ta nói ra cũng thôi đi, nhưng nếu bị cậu ta nói ra bốn món, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Hồ Kiến Minh sợ hãi cả kinh.
Hồ đại sư nói: "Đi, đi gọi điện thoại đi."
Hồ Kiến Minh còn chưa kịp phản ứng lại: "Gọi điện thoại gì?"
"Gọi điện thoại cho Dịch Bạch Đường, " Hồ đại sư tức giận vỗ bàn, "Nói cho Dịch Bạch Đường, ta đáp ứng tỉ thí với cậu ta, nếu cậu ta thua, vậy lập tức cút khỏi Tứ Cửu thành; còn nếu ta thua, từ đây ta sẽ phong dao không nấu ăn nữa!"
Hồ Kiến Minh lập tức sợ hãi: "Tiền đặt cọc lớn như vậy ạ!"
Giờ thì đã biết ai là đồ tôn của ta rồi chứ?" Hồ đại sư nói móc, sau khi nói xong, thần sắc của ông ta cũng nghiêm túc hơn hẳn, "Lần đánh cược này cũng không phải chỉ là chủ ý của ta mà cũng là ý tứ của Dịch Bạch Đường. Nếu như cậu ta chỉ muốn làm lén lút thì làm sao vừa bắt đầu đã lựa chọn một người tới đây tấu hài biểu diễn ảo thuật để giao lưu với thực khách? Rõ ràng cậu ta rất bình tĩnh, cũng muốn đánh một trận lớn. Tên nhóc này cũng không thể khinh thường được!"
Hồ Kiến Minh thật sự có thể tra được số điện thoại di động của Dịch Bạch Đường.
Nhưng khi cuộc gọi này được kết nối, người nghe máy cũng không phải Dịch Bạch Đường mà là Thương Hoài Nghiên.
Thương Hoài Nghiên nhận điện thoại, lười biếng "alo" một tiếng.
Hồ Kiến Minh nhanh chóng suy nghĩ, cảm thấy âm thanh này... Thật sự không giống với âm thanh lần trước mình nghe thấy cho lắm. Hắn lên tiếng thăm dò: "Anh là Dịch trù phải không? Tôi là Hồ Kiến Minh."
Thương Hoài Nghiên nói với Dịch Bạch Đường đang ở trong phòng bếp: "Điện thoại từ Thái Đức Lâu, là của Hồ Kiến Minh.", sau đó bật loa ngoài.
Dịch Bạch Đường nghe rõ ràng, hắn đáp lại: "Tỷ thí trù nghệ."
Hồ Kiến Minh nhanh chóng nói: "Có thể, nếu như cậu thua, cậu lập tức rời khỏi Tứ Cửu thành; còn nếu Thái sư phụ của tôi thua, từ đây sẽ phong dao không xuống núi."
Thương Hoài Nghiên hờ hững nói: "Ồ? Thái sư phụ cũng xuất hiện à, cậu ta kém Dịch Bạch Đường nhà chúng tôi bao nhiêu tuổi?"
Hồ Kiến Minh nghẹn lời.
Dịch Bạch Đường: "Có thể."
Thương Hoài Nghiên dở khóc dở cười, đang muốn phân tích tính không hợp lý của lần đánh cược này với Dịch Bạch Đường thì lại nghe thấy Dịch Bạch Đường tiếp tục nói: "Tôi thua tôi có thể lập tức rời khỏi Tứ Cửu thành; ông ta thua, ông ta không cần phong dao. Được rồi, gọi điện thoại cho hiệp hội đầu bếp đi, để cho bọn họ mở tiểu tùy viên, phát thư mời. Sau ba ngày, tôi và Hồ Thừa Bình sẽ so tài trù nghệ."
Thương Hoài Nghiên và Hồ Kiến Minh đồng thời kinh hãi, điểm khác nhau là, Hồ Kiến Minh mang theo vui mừng bên trong, còn Thương Hoài Nghiên mang theo cảm giác không thể tin nổi.
"Tại sao?"
"Lời đã rồi không đổi ý!"
Giọng nói của cả hai người cùng lúc truyền vào trong tai Dịch Bạch Đường.
Không chờ Thương Hoài Nghiên cúp điện thoại, Hồ Kiến Minh ở đầu bên kia đã nhanh chóng cúp máy do chiếm được lợi thế lớn, tiếp theo hắn vui vẻ vô cùng quay đầu lại nói: "Thái sư phụ, người nghe được à..."
Hồ đại sư tất nhiên là nghe được rất rõ ràng.
Ông ta trợn mắt nhìn Hồ Kiến Minh, giận không có nơi nào phát tiết: "Có phải cậu cảm thấy tôi không thắng được không?"
Hồ Kiến Minh yên lặng: "Chuyện này..." Hắn đột nhiên ý thức được, bản thân mình hưng phấn như thế, thật đúng là có một tí tẹo suy nghĩ như vậy... Băn khoăn như vậy...
Hồ đại sư hận đến nghiến răng: "Mặt mũi của ta sớm muộn gì cũng bị cậu ném sạch sành sanh! Lại còn muốn để cho một tên tiểu bối nhường nhịn, cho dù đến lúc đó có thắng đi nữa, chẳng lẽ nói ra còn không để cho người ta cười vào mặt cho à? Cũng không biết trong đầu của cậu đang nghĩ cái gì!"
Hồ Kiến Minh không dám nhiều lời, vâng dạ rồi lại nói: "Thái sư phụ, để con gọi cho hiệp hội đầu bếp, bảo họ mở tiểu tùy viên..."
Hồ đại sư sững sờ: "Mở cái gì?"
Hồ Kiến Minh: "Mở tiểu tùy viên?"
"Tiểu tùy viên..." Hồ đại sư cũng bất chợt cảm thấy không rõ ràng, "Cậu ta thật sự là học nấu ăn ở nước ngoài về à?"
Hồ Kiến Minh buồn bực: "Chắc là thế, làm sao vậy?"
"Hiện giờ cũng ít diễn ra các cuộc tranh tài giữa các đầu bếp cho nên có thể các cậu không biết. Tiểu tùy viên của Hiệp hội đầu bếp không dễ gì mở ra, đối với các cuộc so tài ở đó có rất nhiều yêu cầu nghiêm khắc, ta đã từng chủ trì quốc yến, tất nhiên sẽ có tư cách này, thế nhưng cậu ta dựa vào cái gì mà đưa ra yêu cầu đó? Hơn nữa, đây là một tên oắt con mới từ nước ngoài về, làm sao hiểu được những quy định này." Hồ đại sư lẩm bẩm, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó thoát khỏi khống chế...
Trong lúc hai vị ở Thái Đức Lâu minh tư khổ tưởng, Thương Hoài Nghiên cũng đặt điện thoại xuống, đi vào nhà bếp, hỏi Dịch Bạch Đường vấn đề khó hiểu giống như thế: "Vì sao không chấp nhận đặt cược của đối phương?"
Dịch Bạch Đường trả lời: "Bởi vì tôi không thể lấy lớn ép nhỏ."
"..." Trong lòng Thương Hoài Nghiên cảm thấy thật hoảng hốt, không khỏi nghiêm túc hơn khi nhìn vào gương mặt trẻ tuổi của Dịch Bạch Đường.
"Một khi thấy tôi lấy lớn ép nhỏ", Dịch Bạch Đường nói đến đây thì hơi dừng lại, trên gương mặt có bóng tối nhàn nhạt lướt qua, "Sẽ có người một lần nữa xuống núi, nói cho tôi biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ. Nói chung là chuyện này cứ như vậy đi, tôi chiến thắng là chuyện đương nhiên, ông ta chắc chắn sẽ thất bại, cho nên không thể bắt nạt ông ta được."