Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Sau khi nhân viên từ phía rừng trúc đưa đồ ăn lên thì đứng trước mỗi bàn, trên tay của mỗi nhân viên phục vụ trẻ tuổi đều bưng một chiếc khay hình chữ nhật, bên phần trái khay là đồ đựng thức ăn bằng sứ trắng chân cao, còn bên phải toàn bộ là bộ đồ ăn giống như cốc cà phê, bên trong đĩa sứ trắng chân cao bên trái là nấm cuộn, vỏ ngoài hình ống trong suốt có thể nhìn thấy dưa chuột, nấm cây trà, nấm măng, hành lá được rưới nước sốt màu đỏ, hương vị mới mẻ. Theo lý thì cũng không có gì phải hiếm lạ với món ăn này, nhưng hiếm lạ ở chỗ bên trên phần nấm cuộn này còn có một giỏ tre, màu sắc và hình dáng theo kiểu Trung Quốc, cũng không biết cụ thể là cái gì.

Món nấm cuộn này đã được các nhân viên phục vụ trẻ tuổi đặt trước mặt các vị khách ở phía bàn màu lam.

Các thực khách lâm vào suy tư theo từng động tác của nhân viên phục vụ.

Còn có một món ăn khác chưa được đặt lên bàn, tầm mắt của bọn họ lần thứ hai chuyển hướng đến các cốc cà phê bằng sứ.

Họ chỉ thấy bên trong cốc cà phê là một tầng bơ mềm mại, vỏ ngoài được nướng vàng óng, dưới ánh đèn lại càng trở nên lộng lẫy mơ hồ.

Đến khi hai món ăn đều đã được đặt lên bàn, chia cho mỗi người rồi, còn chưa chờ các vị thực khách đặt câu hỏi, nhân viên phục vụ đã dùng hành động để giải thích hai món ăn này trước.

Bọn họ cầm lấy một chiếc thìa nhỏ rồi gõ nhẹ một cái lên vỏ ngoài của món ăn trong cốc cà phê, vỏ ngoài đã được nướng chín từ trong lò nướng lập tức vỡ ra thành mấy mảnh rơi xuống chén, đồng thời, một luồng hơi nóng màu trắng mang theo hương thơm tràn ngập trong không gian mùa xuân vẫn còn hơi lạnh khiến cho không khí cũng trở nên ấm áp hơn.

Thực khách khác lúc này cũng không chờ được nữa, động tác giống hệt nhau: Bọn họ cùng nhau hướng về phía hơi nóng hít vào một hơi thật sâu, dùng khứu giác để thưởng thức phần mĩ vị này, sau đó mới đưa mắt nhìn sang món ăn khác.

Món ăn kia cũng đơn giản.

Bên trong chiếc đĩa có tất cả là 5 cuộn nấm, từ trước đến sau, từ cao xuống thấp, hình dáng giống một đóa Calla Lily, đến khi nhân viên phục vụ dùng đũa nhẹ nhàng gắp lên một chiếc, giỏ trúc treo ở trên cao bỗng nhiên lay động, cánh hoa ửng hồng không ngừng rơi lên trên cuộn nấm, cũng không ít cánh hoa trực tiếp rơi lên trên đĩa sứ hoặc trên bàn!

Nhân viên phục vụ còn nói thêm: "Cánh hoa bên trong giỏ trúc cũng là một loại gia vị của cuộn nấm, mỗi khi các vị gắp một cuộn nấm thì sẽ tương ứng với một lần cánh hoa rơi ra từ giỏ trúc, các vị căn cứ vào khẩu vị của mình để điều chỉnh lượng cánh hoa nhiều hay ít."

Đã nhìn được rõ cách ăn chính xác của hai món ăn này, ánh mắt của mọi người dường như cũng sáng lên vài phần, nếu như nói bên trong cốc cà phê kia vẫn là món canh điển hình theo hướng nước ngoài thì phần nấm cuộn cùng với giỏ trúc này tuyệt đối là sáng tạo mới mẻ, chờ ăn xong những món này rồi chẳng phải là sẽ còn lại những cánh hoa rơi xuống à, khi nhìn vào sẽ thấy văn nhã vô cùng?

Món ngon đang ở trước mắt, lúc này không động thì còn đợi đến khi nào?

Hương thơm cùng với tạo hình của hai món ăn này đã gợi lên tâm hồn ăn uống của mỗi người, Lâm tổng không thể chờ được nữa, đưa tay gắp một miếng nấm cuộn.

Dưa chuột giòn ngọt, nấm cây trà cùng với thanh hương của nước sốt, hành lá dẫn vị đều được tầng tầng nấm măng mỏng liên kết với nhau, cắn một miếng, âm thanh vang lên giống như tất cả tươi mới cùng ngọt ngào đều bị khóa ở trong miếng nấm này.

Bên trong là vị cay cùng với vị ngọt của tương ớt, thế nhưng cũng không quá ngọt, lại chẳng quá cay, tươi mới thì tất nhiên là tươi mới rồi, thế nhưng nếu như dùng hai món này để làm món khai vị thì... Tuy rằng ông ta cũng không chán ghét hai món này, có điều nếu là người thích thanh đạm lại càng yêu thích hai món này hơn.

Trong lúc Lâm tổng nghĩ như vậy thì hàm răng của ông ta lại bỗng nhiên cắn vào một vậy trong cuộn nấm.

Giống như một hạt muối trắng bỗng nhiên bị răng cắn nát, vị mặn nhất thời khí thế hùng hổ xông về phía trước, cùng với hương vị trong veo chiếm cứ khoang miệng lúc trước đánh nhau binh binh bang bang, kết quả tất nhiên là do chỉ có một mình chiến đấu, vị mặt bị đánh bại, không cam lòng một lần nữa ẩn mình đi, thế nhưng cho dù chỉ là mấy giây chiến đấu ngắn ngủi đó cũng khiến cho hương vị trong miệng thay đổi.

Nếu như dùng một thứ ngôn ngữ thông tục để nói thì trước đó mọi thứ đều bị thị giác hấp dẫn thì hiện tại lại giống như tự động chuyển sang vị giác chiếm ưu thế!

Dù sao thì trong người Lâm tổng cũng là một lão tham ăn.

Ông ta tỉ mĩ nhai kĩ hai cái, đến khi ăn được vị mặn hai lần thì đã hiểu rõ, vị mặn này đến từ đâu, chính là cánh hoa xinh đẹp bên trong giỏ trúc kia chứ đâu! Chẳng trách nhân viên vừa rồi lại nói là căn cứ theo khẩu vị của mình để điều chỉnh!

Suy nghĩ rõ ràng điểm này rồi, Lâm tổng vỗ lên mặt bàn một cái, bật thốt lên: "Tôi cảm thấy nấm cuộn này thật hấp dẫn, đã lâu rồi cũng không được nếm thử một món salad thú vị như thế này. Tôi cho cậu ta điểm tối đa cho món này!"

Cũng trong lúc đó, một vị thực khách ngồi ở bàn khác cũng vỗ một cái lên mặt bàn, cũng thốt lên giống như thế: "Phần canh này tôi cũng cho điểm tối đa, tôi cũng không biết rốt cuộc thì canh này là canh gì, thế nhưng vừa nuốt xuống, cả người đều cảm thấy ấm áp, tôi cho cậu ta điểm tối đa! Bệnh kén ăn thật sự đã biến mất khi uống chén canh này!"

Trong lúc hai người nói chuyện lại có một người khác lên tiếng.

Đầu tiên là nở nụ cười:

"Các người đừng vội đưa ra quyết định, hãy nếm thử một món ăn khác đi đã, cá nhân tôi cho là nấm cuộn vẫn dễ ăn hơn, sáng tạo này quả thật rất tuyệt vời."

"Không không, tôi nghĩ là ông cũng nên nếm thử chén canh kia đi, canh này nếu như chưa uống thì còn chưa biết, uống vào rồi mới thấy hôm nay tới Tiểu tùy viên cũng không hề hối tiếc. Sáng tạo tất nhiên là hiếm thấy, thế nhưng nếu theo vị giác mà nói thì còn kém một bước."

Hai người lại dừng một chút, cảm giác có điều gì đó không đúng:

"Cuộc tranh tài này mỗi phe sẽ làm 9 món ăn, đợi đến cuối sẽ chọn ra 5 món được hoan nghênh nhất, sau đó sẽ tiến hành cho điểm, đây cũng mới chỉ có 2 món, chỉ có 1 trong hai món này có thể lọt vào danh sách cho điểm..."

Lâm tổng không hề do dự:

"Còn cần phải nói sao? Salad được đánh giá cao nhất chắc chắn là nấm cuộn!"

Đối diện cũng cười lạnh một tiếng:

"Hừ hừ, nói mạnh miệng cũng không sợ cắn phải đầu lưỡi, ông đã uống thử nước canh chưa?"

Lâm tổng tức giận:

"Tôi chưa uống thử canh, thế ông đã ăn thử nấm cuộn rồi à? Chúng ta muốn tôn trọng sự thật, không kiểm tra thì không có quyền lên tiếng! Đừng vội đánh giá, nếm trước đi rồi hãy nói!"

Đối diện:

"Ông nhớ lấy lời này, đừng quên!"

Hai món ăn vừa xuất hiện, trong một bàn đã có hai ý kiến.

Thương Hoài Nghiễn cũng không đứng ra làm người hòa giải, y ung dung thong thả uống một hớp nước, sau đó lại ăn nấm cuộn, hương vị không sai, đúng là phong cách của Dịch Bạch Đường.

Mỗi ngày đều được một vị đầu bếp ở cập bậc tiêu chuẩn cao nhất nấu ăn cho, hiện giờ Thương Hoài Nghiên đã có thể từ trong bể khổ vung tay áo mà không khiến cho một giọt nước nào bay lên bờ, hoàn toàn không cảm động với hai kẻ tham ăn ở hai bên đang nói đến mặt đỏ mang tai.

Y yên ổn thưởng thức xong mỹ thực, tiếp theo nhìn thấy thực đơn từ khay của nhân viên phục vụ.

Hôm nay có thực đơn cũng thật sự nằm ngoài dự đoán của Thương Hoài Nghiên, dựa theo thói quen của Dịch Bạch Đường, y còn tưởng là hắn sẽ trực tiếp bỏ qua thực đơn.

Y thuận miệng hỏi nhân viên phục vụ: "Hôm nay có những món ăn gì?"

Nhân viên phục vụ nhanh chóng trả lời: "Hôm nay tổng cộng có 16 loại rau, bếp trưởng dùng 16 loại này để tạo ra ba phần thực đơn, một phần hoàn chỉnh, hai phần bán hoàn chỉnh và một phần để trống."

Thương Hoài Nghiễn sững sờ: "Ồ?"

Y tiếp nhận thực đơn từ tay của nhân viên phục vụ, mở ra nhìn, may là bên trong cũng không có cái gọi là "Một phần cải thảo", "Một phần thịt lợn" khiến cho mình lo lắng, thay vào đó là tên gọi nhìn qua rất bình thường như "Gạo nếp hấp thanh cua", "Thăn bò cuốn hương liễu", "Hoa lan nấu hải sâm"...

Lại nhìn vào thực đơn được liệt kê phía bên trên, quả nhiên ba phần đầu là thực đơn đứng đắn, mỗi một phần là 9 món ăn, bao gồm 2 món salad, bốn móng nóng, một món điểm tâm ngọt, một món điểm tâm mặn, một món chính.

Tiếp theo lại nhìn vào hai phần thực đơn bán hoàn thành, mỗi một thực đơn có bốn món ăn, còn lại hoàn toàn để trống, hẳn là để cho thực khách tự do lựa chọn.

Còn về phần thực đơn trống không hoàn toàn lại càng không có gì cần phải nói, thực khách muốn ăn cái gì thì sẽ làm cái đó.

Cùng với lời đối thoại của Thương Hoài Nghiễn và nhân viên phục vụ, lực chú ý của Lâm tổng cuối cùng cũng coi như dời từ người đối diện đến đây, lúc này ông ta mới phát hiện ra trên khay mà nhân viên phục vụ mang ra còn có thực đơn!

Phía bên cạnh, phần của Thái Đức Lâu, một bàn 9 món ăn thì chính là 9 món ăn, không khác gì khi mọi người dự tiệc.

Nhưng dưới tình huống này, chẳng lẽ đầu bếp trưởng bên phía bàn màu lam còn muốn chia ra các loại thực đơn khác nhau? Còn có thể lựa chọn món ăn mình muốn?

"Lượng công việc như thế này, đúng là rất không nhỏ!" Lâm tổng rì rầm, sau khi dừng lại một chút còn nói, "Dã tâm cũng rất không nhỏ!"

Thương Hoài Nghiên nghe được một câu nói này.

Y thoáng suy nghĩ... Quyết định là sẽ không cho đối phương biết, sở dĩ Bạch Đường làm ra thực đơn như thế này, 8/10 là vì hắn không muốn làm ra 9 món ăn giống nhau, đồ ăn giống nhau không khiến cho hắn cao hứng, không làm cho hắn vui vẻ.

"Ôi chao, cậu nói cho tôi biết rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra thế," giọng nói của Lâm tổng cũng truyền đến vào lúc này, rất bực mình, "Lúc đưa thực đơn cho người khác thì động tác thẳng thắn dứt khoát, vì sao đến lúc đưa cho tôi lại lôi lôi kéo kéo, giống như không muốn đưa thực đơn cho tôi vậy?"

Thương Hoài Nghiên nhìn về phía vị trí Lâm tổng: "Làm sao vậy?"

Lâm tổng nói: "Không có gì, một cái thực đơn thôi mà cũng do do dự dự không muốn đưa cho tôi, là người không biết chắc còn tưởng đây là vé mời cơ mật gì..."

Nói đến đây, ông ta bỗng nhiên dừng lại:

"Ồ, thực đơn này của tôi... Hình như không giống với thực đơn của những người khác thì phải?"

Trong hành lang đèn đuốc rực rỡ.

Lâm tổng đưa thực đơn trong tay ra, rõ ràng có một dòng viết tay xuất hiện trước mắt ông ta và những người xung quanh.

Lúc này nhân viên phục vụ mới lúng túng nhỏ giọng nói: "Đây là thực đơn do bếp trưởng của chúng tôi viết, vừa rồi không chú ý nên cầm nhầm."

Lâm tổng nói: "Thì cũng là thực đơn cả thôi, không sao cả..."

Thế nhưng khi nói ra câu nói này, giọng điệu của ông ta cũng không khỏi trở nên vi diệu.

Bởi vì Thương Hoài Nghiễn khi nhìn sang phía ông ta cũng nhìn thấy lời bình viết rõ ràng dưới thực đơn của Dịch Bạch Đường.

Hiện tại, Lâm tổng đang cầm một phần thực đơn để trống.

Phía dưới là dòng chữ Dịch Bạch Đường tiện tay viết xuống:

"Phần thực đơn này, hừ.

1% khả năng món ăn được làm ra là món ăn sấm sét.

5% khả năng món ăn được làm ra là món ăn kinh dị.

94% khả năng món ăn được làm ra là món ăn được nấu bình thường.

Loại kiêu ngạo cùng với cao ngạo này mang theo giọng điệu cao cao tại thượng khó giải thích được.

A, a!

Quả thật là khiến cho người ta có được khí thế ham muốn chinh phục đó nha?!
Nhấn Mở Bình Luận