Không gian trước mặt Thích Thật Thà thoáng động, rất nhanh đã hiện lên thân ảnh của Võ Thiện Nhân, có điều, khuôn mặt hắn lúc này trông vô cùng đáng sợ, quanh quẩn bên người là một luồng sát khí thâm trầm.
Võ Thiện Nhân xoay người nhìn Thích Thật Thà, quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Nhìn thấy Võ Thiện Nhân, Thích Thật Thà thở phào một hơi, tức giận đáp: “Ta không sao! Con bà nó! Đám người Phục Minh Hội này càng ngày càng quá đáng.”
Quay lại thời gian cách đó không lâu, vì đứng đợi bên ngoài Kỳ Trân Các buồn chán nên Thích Thật Thà định bụng đi trước đến tửu lầu một chuyến.
Chẳng ngờ xui xẻo thế nào trên đường lại chạm mặt với đám thành viên Phục Minh Hội.
Trong số đó, có kẻ nhận ra Thích Thật Thà, vì vậy bọn chúng liền quây lại gây khó dễ, còn yêu cầu hắn cùng đi đến một nơi.
Trong tình huống này, tất nhiên là Thích Thật Thà liền phản kháng ngay, cuối cùng mới diễn ra cảnh tượng như vừa rồi.
Nhìn thấy Võ Thiện Nhân xuất hiện, gã Nhân Vực cấp mười bốn hoảng sợ, vội chạy đến gần đoàn đội Phục Minh Hội, nói: “Phó hội chủ! Hắn chính là người đã đả thương huynh đệ Phục Minh Hội.
Còn trắng trợn cướp đoạt mỗi người một vạn linh thạch.”
Phó hội chủ trong lời nói của hắn chính là nam sinh Tướng Cấp trung kỳ.
Người này tên gọi Châu Đăng Khoa, hiện nay đang là cánh tay đắc lực bên cạnh Trần Công Minh.
Nghe vậy, Châu Đăng Khoa cười khẩy bảo: “Chỉ là một thằng nhóc Tướng Cấp sơ kỳ mà dám to gan vậy sao? Nể mặt chúng ta đều là tân sinh trên Hưng Yên Phong, nay ngươi chỉ cần bồi thường gấp hai lần linh thạch, sau đó dập đầu nhận lỗi thì ta sẽ bỏ qua cho.”
Hắn vừa nói xong, Võ Thiện Nhân đã trố mắt ngạc nhiên, nói: “Ta vừa mới tiêu hết linh thạch là mấy con dê béo các ngươi lại tự động dẫn xác đến.
Bồi thường gấp hai lần sao? Hay lắm, ta cũng đang có ý này.
Hắc hắc…”
Đứng bên cạnh Châu Đăng Khoa, một gã Nhân Vực hàng đỉnh phong lạ mặt liền quát: “To gan! Trước mặt phó hội chủ mà dám ăn nói ngông cuồng?”
Ngay tức thì, hắn thúc giục linh lực hùng hồn trong người, thân hình như một mũi tên nhanh chóng hướng về phía Võ Thiện Nhân.
Đám người Phục Minh Hội này cũng thật là to gan, trên Thông Thương Phong mà nói đánh là đánh.
Gương mặt Võ Thiện Nhân liền trở nên băng hàn, năm ngón tay siết lại, trong nháy mắt, một luồng linh lực lạnh lẽo bùng lên.
“Bồng.”
Quyền vừa xuất, không gian bỗng chấn động, kình phong giống như cơn sóng gợn khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Thân thể nam sinh Nhân Vực đỉnh phong vừa động, bỗng trước mặt có một nguồn linh lực cuồng bạo bổ nhào đến, cảm nhận được sự cường đại ẩn chứa bên trong thì không dám coi thường chút nào.
Sau một tiếng gầm nhẹ, chân linh khí đổ dồn về cả hai tay, thuận thế đánh ra, lấy cứng đối cứng.
Dù biết đối phương là Tướng Cấp sơ kỳ nhưng bản thân hắn trên phương diện thể chất cũng đạt thành tựu không nhỏ.
Vì vậy nên căn bản rất tự tin vào một quyền này của bản thân.
“Ầm.”
“Ầm.”
Sau cú va chạm, chỉ nghe thấy những tiếng đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.
Cảnh tượng tiếp theo là tên nam sinh Nhân Vực đỉnh phong trong nháy mắt bị đánh bay về phía sau, sắc mặt tái xanh như tàu lá chuối.
Đôi môi hắn khẽ động, vừa muốn mở mồm nói gì đó thì một trận gió lốc đã cuốn tới ngay trước mặt, đồng thời một trảo phong sắc bén mang theo hơi thở lạnh thấu xương, tựa hồ xuyên phá hư không chụp xuống đỉnh đầu.
Tinh thần nam sinh Nhân Vực đỉnh phong hoảng hốt, thân hình lóe lên thối lui.
“Vù…”
“Vù…”
Đáng tiếc, tốc độ này so ra vẫn còn quá chậm.
Trảo phong thế như sấm chớp, chỉ trong tích tắc đã bắn phá trường không, với tốc độ vô cùng kinh hoàng trực tiếp đánh thẳng lên ngực nam sinh Nhân Vực đỉnh phong.
Không còn đường lùi, nam sinh Nhân Vực đỉnh phong hoảng sợ, trong cơn nguy biển vội đưa tay bắt quyết, triệu hồi một tầng hào quang bảo hộ ngay bên ngoài cơ thể.
“Bùng.”
Một loạt chấn động quỷ dị đến đáng sợ trực tiếp truyền thẳng tới, xuyên thấu qua tầng lớp bảo hộ bên ngoài, dũng mãnh xộc vào trong cơ thể.
Chấn động kịch liệt đáng sợ nọ khiến lục phủ ngũ tạng của nam sinh Nhân Vực đỉnh phong rung lên dữ dội.
Khóe mắt hắn như bị kéo giãn, trong con ngươi hiện vẻ sợ hãi cùng cực, dường như không thể tin được kết cục của mình.
“Phụt.”
Một ngụm máu tươi trực tiếp từ trong miệng phun ra, đồng thời thân thể nam sinh Nhân Vực đỉnh phong cũng bị văng mạnh một khoảng khá xa, ngất xỉu ngay tại trận.
Lúc này, thân hình Võ Thiện Nhân mới hoàn toàn lộ diện, ánh mắt băng hàn lạnh lẽo khiến cho lòng người phát sợ.
Đối phương chỉ có tu vi Nhân Vực đỉnh phong, trong mắt hắn căn bản không đáng nhắc đến.
Đứng bên ngoài quan sát trận chiến, Châu Đăng Khoa khẽ giật mình: “Người này chỉ là Tướng Cấp sơ kỳ, tại sao nhục thể lại cường hãn đến vậy? Không lẽ hắn tu luyện theo con đường luyện thể thuật sao?”
Nam sinh Nhân Vực đỉnh phong kia chính là thuộc hạ thân tín của mình, vì vậy Châu Đăng Khoa hiểu rất rõ bản lĩnh người này, đặc biệt ở khả năng phòng ngự rất mạnh, thậm chí đem so sánh với một số Tướng Cấp sơ kỳ bình thường thì còn nhỉnh hơn đôi chút.
Nào ngờ chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi đã bị đối phương đánh cho sấp mặt luôn.
Châu Đăng Khoa phát hiện một quyền, một trảo của Võ Thiện Nhân vừa rồi chỉ dùng sức mạnh nhục thể thuần tuý, không hề thông qua linh thuật.
Điều này khiến hắn cực kỳ kinh hãi, ngay cả bản thân hắn, Tướng Cấp trung kỳ cũng không thể có khả năng đó.
Không phải đơn giản mà Châu Đăng Khoa nắm giữ chức vụ phó hội chủ của Phục Minh Hội, đầu óc hắn rất tinh ranh, cười nham hiểm, hướng về đám thuộc hạ, ra lệnh: “Thành viên Phục Minh Hội nghe lệnh, cùng nhau xông lên bắt người này lại cho ta!”