“Bang.”
Không thể cản phá!
Nguồn năng lượng mang theo đặc tính của thổ thuộc tính, hùng hậu, vững vàng, dễ dàng xuyên thủng màn gương Băng Sương thứ nhất.
Đến màn gương Băng Sương thứ hai.
“Bang.”
Thương Long Động Thiên thế như chẻ tre, tốc độ không hề thuyên giảm, quét sạch mọi chướng ngại vật trên đường đi.
Tiếp theo là màn gương Băng Sương thứ ba.
“Bang.”
Mới đó mà đã chạm đến màn gương Băng Sương thứ bốn.
Thổ vốn khắc chế thuỷ, vậy nên đứng trước công kích cường đại này, bốn màn gương Băng Sương đầu tiên làm sao có thể ngăn cản? Chỉ thấy run rẩy trong giây lát rồi nhanh chóng bị xé toang.
“Bang.”
Võ Thiện Nhân học mót theo Châu Đăng Khoa, áp dụng ngũ hành tương sinh tương khắc phản kích, quả nhiên phát huy hiệu quả kinh người.
“Ầm… Ầm…”
Thương Long Động Thiên tuy rất mạnh song không thể không tiêu hao.
Sau khi phá vỡ bốn màn Băng Sương thì uy lực đã có dấu hiệu suy yếu.
Cuối cùng, va chạm với lớp Băng Sương thứ năm, cũng chính là do Châu Đăng Khoa, tu vi Tướng Cấp trung kỳ thi triển.
Chứng kiến Võ Thiện Nhân thi triển ba loại linh thuật, đầu tiên là hệ mộc, tiếp đến là hệ hoả, bây giờ là hệ thổ, Châu Đăng Khoa kinh hãi thốt lên: “Hắn là linh giả tam hệ, linh mạch thượng phẩm?”
Trong chiến đấu, ưu thế của linh giả tam hệ so với linh giả đơn hệ hay linh giả song hệ là vô cùng lớn.
Sắc mặt của Châu Đăng Khoa lúc xanh lúc trắng, cảm nhận trên đầu như có một khối đá nặng ngàn cân đè lên.
Hắn nộ hống một tiếng, tu vi Tướng Cấp trung kỳ hoàn toàn bộc phát, gia tăng linh lực lên màn gương Băng Sương thứ năm.
Nhìn thấy vậy, Võ Thiện Nhân cười lạnh, tinh thần vừa động, nguồn lực lượng Thương Long Động Thiên bỗng bạo kích nổ rền vang.
Linh lực cuồng bạo trùng kích xuống mặt đất tạo thành những khe nứt lan tràn.
Kình phong thổi quét khắp nơi, bụi mù tung bay, phạm vi lên đến cả mấy chục trượng.
Âm thanh ầm ầm đinh tai nhức óc khiến cho những môn sinh đang quan chiến cảm thấy sợ hãi, vội vàng lui lại một khoảng xa.
“Bồng.”
Thân hình Châu Đăng Khoa bị bắn lùi về sau, loạng choạng mấy cái mới đứng vững.
Đồng thời, bên tai vang lên một âm thanh khô khốc.
“Bang.”
Tầng Băng Sương thứ năm chân chính bị phá vỡ.
Có điều, dù vượt qua năm màn gương Băng Sương thì lực lượng của Thương Long Động Thiên cũng tiêu tán hoàn toàn, không thể gây ra uy hiếp cho địch thủ.
Chứng kiến một màn này, ở khoảng xa, Đặng Văn Toàn kinh ngạc kêu lên: “Đây là quyền thuật gì? Sao ta chưa từng nhìn thấy qua?”
Đứng trên phi kiếm, Trịnh Hoàng Phúc kinh hãi nhận định: “Theo khí tức thì chính là linh thuật Thổ hệ.
Chiêu này rất mạnh, có thể sánh với một kích toàn lực của Tướng Cấp trung kỳ.
Linh lực của hắn hùng hậu hơn người, hơn nữa còn biết linh hoạt luân chuyển ngũ hành khắc chế.
Qua trận chiến này, trong giới tân sinh, cái tên Võ Thiện Nhân sẽ sớm nổi danh thôi.”
Đặng Văn Toàn lắc đầu nói: “Võ Thiện Nhân là linh giả tam hệ nhưng Châu Đăng Khoa cũng là linh giả song hệ, trên người có thuỷ linh mạch, mộc linh mạch.
Thắng thua thế nào vẫn chưa thể biết được.”
Trịnh Hoàng Phúc liền đưa ra lập luận: “Võ Thiện Nhân nhất định còn đang che giấu thực lực.
Ta có cảm giác bản lĩnh chân chính của hắn còn mạnh hơn thế rất nhiều.”
Trong khi hai người bọn họ bàn luận, ánh mắt vốn tĩnh lặng như nước hồ thu của Hoàng Yến cũng bất chợt lóe lên một tia sáng, nhưng rất nhanh đã biến mất, không ai có thể phát hiện.
Bên ngoài, vô số ánh mắt kinh hãi nhìn vào cuộc chiến.
Đối diện với tình huống vây công của mấy mươi thành viên Phục Minh Hội do Châu Đăng Khoa dẫn dầu, dẫu là Tướng Cấp trung kỳ, thậm chí Tướng Cấp hậu kỳ cũng sẽ tỏ ra lúng túng.
Vậy nhưng, Võ Thiện Nhân chỉ là Tướng Cấp sơ kỳ nhưng không một chút rối loạn, từ đầu đến giờ mọi hành động đều rất quyết đoán, khiến địch nhân chật vật đến mệt bở hơi tai.
Mọi người còn đang trầm trồ bàn tán thì bỗng nghe một thành viên Phục Minh Hội kêu lên: “Ủa? Võ Thiện Nhân đâu rồi?”
Đúng lúc này, đội hình của Phục Minh Hội đột nhiên vang lên những tiếng la hét thảm thiết.
“AAA…”
Không gian nhỏ hẹp, chỉ thấy một bóng đen lờ mờ chuyển động với tốc độ cực nhanh.
Theo sau đó, lần lượt từng người, từng người một, giống như bao cát bị đánh bay đi, thân thể nện thẳng vào các vách tường, miệng hộc máu tươi, hoàn toàn mất đi ý thức.
Chỉ vài nhịp thở, những tiếng quyền cước “binh binh” vang lên liên hồi, kèm theo là chuỗi âm thanh xương cốt vỡ vụn “rắc rắc” ghê rợn.
Phó hội chủ là Châu Đăng Khoa tức giận gầm lên: “Không được hoảng loạn! Tất cả mau tập trung lại gần ta.”
Thần sắc đám thành viên Phục Minh ngập tràn vẻ sợ hãi, nào còn ý chí chiến đấu nữa, tranh nhau cướp đường chạy về hướng Châu Đăng Khoa tập trung.
Không lâu sau, thân ảnh của Võ Thiện Nhân mới dần dần hiện lên, bộ dáng vô cùng nhàn nhã, dường như trận đánh vừa rồi không hề tốn chút sức nào.
Hắn nhe răng cười nói: “Con bà nó! Đúng là một lũ nhát gan sợ chết! Ta còn chưa đánh đã tay mà đã chạy mất dép vậy sao?”
Vừa rồi, sau khi năm màn gương Băng Sương bị phá, Võ Thiện Nhân liền tận dụng thời cơ lao xuống, quyền đấm cước đả hết sức nhiệt tình.
Cơ mà số lượng địch thủ quá đông nên rốt cuộc hắn chỉ có thể hạ gục khoảng mười mấy người, số còn lại đã nhanh chân chạy thoát thân.
Cũng may đây không phải là trận chiến sinh tử nên Võ Thiện Nhân cố ý nương tay, nếu thả hết sức mà đánh, phỏng chừng sẽ rất ít ai có thể bình yên thoát ra.
Liên tục bị Võ Thiện Nhân áp đảo, Châu Đăng Khoa trong lòng tức giận khôn cùng: “Đồ khốn kiếp! Dám giở trò trước mặt ta?”
Đứng sau lưng Châu Đăng Khoa, sắc mặt của một số thành viên Phục Minh Hội đã xuất hiện những dấu hiệu khác lạ.
Nếu lúc này mà hắn còn không chịu xuất ra bản lĩnh, e rằng sẽ gây nên hận ý trong lòng người.
Trong đầu Châu Đăng Khoa sớm đã có đối sách, liền quay sang thì thầm to nhỏ, phân phó mấy gã thuộc hạ thân tín.
Một lát sau, Châu Đăng Khoa tung người nhảy ra, bá khí của Tướng Cấp trung kỳ không thèm giữ lại chút nào, triệt để bạo phát.
Một màn phủ đầu mục đích nhằm chấn nhiếp đối phương.
Hắn ngửa mặt cười the thé: “Nhóc con! Để ta cho mày thấy sự chênh lệch của Tướng Cấp trung kỳ và Tướng Cấp sơ kỳ là bao xa.”
Nghe hắn nói mấy lời vô nghĩa, Võ Thiện Nhân cảm thấy thật ngứa tai, bĩu môi đáp: “Lại xuất hiện thêm một thanh niên tuổi trẻ chưa trải sự đời.
Hắc hắc…”