Võ Thiện Nhân tức thời thi triển công phu nịnh nọt, nhe răng nói: “Đệ từng nghe qua Tứ Đại Mỹ Nhân nổi tiếng, nhưng đến khi gặp được Linh tỷ mới biết rằng thứ nhan sắc đó chỉ là hạng tầm thường mà thôi.
Linh tỷ tựa như tiên tử giáng phàm, đẹp không bút nào tả xiết, dù đi đến bất cứ đâu cũng sẽ khiến cho nơi đó ngập tràn ánh sáng, đẹp đẽ phi thường.
Tiểu đệ chỉ là một Tướng Cấp nho nhỏ, sợ rằng nếu nhìn ngắm lâu một chút, sẽ không kìm lòng được mà gây ra những hành động mất kiểm soát.”
Trên đời này, có nữ nhân nào lại không thích được người khác khen xinh đẹp chứ? Nghe hắn mồm miệng nhảy nhót, Thảo Linh đường chủ trong lòng vui vẻ, vươn tay rót một chén trà nóng rồi đưa đến trước mặt hắn bảo: “Trà này do chính tay ta chuẩn bị, Thiện Nhân đệ uống thử xem.”
Võ Thiện Nhân đón lấy, thấy có màu nước sáng trong như ngọc thạch, sau một hồi lưỡng lự cũng đưa lên miệng dùng thử, thoáng chút đăng đắng nhưng sau lại rất ngọt vị, quanh quẩn ngay trong khoang miệng, mãi mà không tan, hương thơm tự nhiên như hoa ngọc lan trong đêm thanh tĩnh.
Không rõ phương pháp pha chế của Thảo Linh đường chủ gì, Võ Thiện Nhân còn cảm nhận được một luồng linh khí mỏng manh nhưng rất tinh thuần ẩn chứa bên trong, hắn thốt lên: “Đệ từng nghe nói, để có một tách trà hảo hạng thì nguyên liệu tốt nhất chính là dùng thứ nước không nguồn.”
Thảo Linh nổi hứng thú hỏi: “Ồ, thế nào là nước không nguồn?”
Võ Thiện Nhân không cần suy nghĩ, ánh mắt hướng ra phía khu vườn bên ngoài, mỉm cười đáp: “Chính là những giọt sương đọng trên cánh hoa vào mỗi buổi sáng sớm.”
Thảo Linh chăm chú quan sát biểu hiện của hắn, nghe vậy sắc mặt hơi giãn ra, cười khanh khách bảo: “Khách khách… Xem ra phương diện trà đạo, tạo nghệ của tiểu đệ đệ cũng không tệ nha.”
Đáng tiếc, Võ Thiện Nhân uống trà cũng như trâu uống nước sông.
Chẳng qua năm xưa hắn từng học lỏm được vài câu của mấy lão nhân làng Vũ Đại, vừa rồi nhớ lại mới buột miệng nói ra.
Thảo Linh đường chủ bỗng thay đổi chủ đề, đột nhiên hỏi: “Mấy ngày gần đây, Hưng Yên Phong xôn xao bàn tán đến một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, có tài tán gái như thần, bách phát bách trúng.
Thiện Nhân đệ có nghe qua hay chưa?”
Nghe hỏi đến, Võ Thiện Nhân không hề cảm thấy quá kinh ngạc.
Hắn biết rằng những việc mình làm trong thời gian qua trên Hưng Yên Phong rất náo động, trước sau gì cũng không qua được con mắt của Thảo Linh đường chủ.
Trên đường đi, hắn đã sớm chuẩn bị cho tình huống này, liền cười đáp: “Linh tỷ không những tuyệt sắc cái thế mà lại có tấm lòng Bồ Tát, rất quan tâm đến đời sống của chúng môn sinh, thật xứng đáng là một đường chủ đệ nhất trong mắt mọi người.
Những việc của đệ trên Hưng Yên Phong chỉ là chút trò vặt vãnh thôi, Linh tỷ đừng nên để ý.”
Nghe chính miệng hắn thừa nhận, đôi mắt trong trẻo như nước của Thảo Linh đường chủ thoáng chớp động, sắc giọng tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: “Ồ, hoá ra người đó lại chính là Thiện Nhân đệ sao? Hay là đệ thử làm với ta xem?”
Mấy lời này từ miệng của Thảo Linh thốt ra khiến cho Võ Thiện Nhân có chút không kịp ứng phó.
Hắn vội lấy cớ, đáp: “Linh tỷ là người tiểu đệ kính trọng nhất, trước nay vẫn vậy, không khi nào dám có suy nghĩ bất kính.”
Thân hình mềm mại khẽ động, Thảo Linh bỗng bước đến vài bước, hướng tới Võ Thiện Nhân đánh giá trên dưới một phen, bỗng bảo: “Đệ có gan làm thì ta có gan nhận.
Khách khách…”
Trước màn tập kích bất ngờ này, Võ Thiện Nhân choáng váng mặt mày.
Con bà nó, tại sao hắn lại nghe ra mùi vị Thảo Linh đường chủ đang cố tình… tán mình nhỉ?
Thấy Thảo Linh đường chủ mạnh bạo tiến đến, Võ Thiện Nhân giật thót mình, trong đầu còn đang nói bảo có nên đánh bài chuồn hay không? Chậm chân một chút, có khi, hắn lại bị đối phương… làm nhục mất.
Không biết Thảo Linh có đọc được suy nghĩ của hắn hay không, chỉ thấy tầng cấm chế vốn đã tắt bất ngờ được khởi động, trong nháy mắt đã hoàn tất, phong bế hoàn toàn động phủ với thế giới bên ngoài.
Mỗi lần đối diện với nữ nhân này, Võ Thiện Nhân đều cảm thấy tinh thần luôn bị dao động, rất khó kiểm soát.
Huống hồ, tu vi cảnh giới của Thảo Linh đã đạt đến Vương Cấp cường giả, lại có thân phận đường chủ cao quý, lỡ như chọc giận nàng ta thì chẳng phải mang hoạ rồi sao? Món ăn này quả thực nhìn rất ngon mắt nhưng e rằng rất khó nuốt, không thể sờ đến, chỉ được phép ngắm từ xa mà thôi.
Trong tình huống đó, Võ Thiện Nhân tỏ vẻ uỷ khuất, miệng la toáng: “Linh tỷ, xin hãy tự trọng! Thân thể của đệ vô cùng trinh bạch, còn có không ít nữ sinh hâm mộ, nếu biết hai chúng ta ở riêng một chỗ thế này, mọi người sẽ có cái nhìn không hay về đệ đó.”
Không ngờ Võ Thiện Nhân lại dám thốt ra những lời này, biến bản thân hắn trở thành người bị hại.
Thảo Linh sắc mặt hơi ửng đỏ, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn nhất quyết không buông tha, phá lên cười bảo: “Đệ không dám sao? Nhưng Linh tỷ lại dám đó! Khách khách…”
Không hề báo trước, thân hình quỷ mị của Thảo Linh đường chủ tiếp tục lướt đến.
Thảo Linh đường chủ vóc người cân đối, ngực nở mông cong, sau lớp áo kia là một thân hình cực kỳ bốc lửa, một đôi đôi chân thon dài chắc nịch cứ mạnh bạo tiến về phía hắn.
Địch thủ tấn công quá mạnh, Võ Thiện Nhân chỉ còn nước né tránh, đành nhón chân lui về sau.
Không gian nơi đây không lớn, chẳng mấy chốc Võ Thiện Nhân đã bị dồn vào vách tường.
Khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, cơ hồ chỉ còn cách chừng một gang tay.
Võ Thiện Nhân sợ Thảo Linh thi triển mị thuật nên không dám nhìn thẳng, hai mắt liền nhắm tịt lại.
Tuy không nhìn bằng mắt thường nhưng hắn vẫn thả ra thần thức, biết rằng ngay trước mặt là thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
Nhìn bộ dáng của hắn, Thảo Linh che miệng cười, sóng mắt khẽ đong đưa, phong tình vạn chủng: “Thiện Nhân đệ! Còn không mau mở mắt ngắm nhìn Linh tỷ đi!”
Âm thanh như mật ngọt, Võ Thiện Nhân da đầu tê dại, nơi sống lưng mồ hôi bất giác chảy ròng ròng.
Cổ họng đã sớm khô khốc, hắn khó khăn mở miệng: “Linh tỷ! Đây rõ ràng là muốn… dụ dỗ ta.”