Địa Trung Hải, Đông Hoà Tinh.
Ở ngoài hải đảo xa xôi, một lão nhân đang ngồi câu cá.
Khiến cho người ta kinh hãi là chung quanh lão thiên địa nguyên khí theo các lỗ chân lông từ từ dung nhập vào bên trong cơ thể.
Người này chính là Lý Đạo Nhân, Đế Cấp cường giả duy nhất trên Đông Hoà Tinh.
Bởi vì lão xuất thân từ An Ký Nam đại lục nên còn được mọi người gọi là Lý Nam Đế.
Một lúc sau, Lý Hồng xuất hiện, cúi đầu cung kính nói: “Bẩm lão tổ! Theo tin tức tôn nhi mới nhận, trên An Ký Tây đại lục, Vô Cực Tông đang rục rịch phát động tấn công Thánh Viện.” (Chú thích: Trong chương 104 vì có chút nhầm lẫn nên tác giả để tên hắn là Lý Mông, nay được sửa lại thành Lý Hồng)
Đôi mắt Lý Đạo Nhân thoáng động, song nét mặt không hề biến hoá, liền hỏi: “Vô Cực Tông? Có phải là tông môn do Vô Cực Hoàng Quân đứng đầu, mới nổi lên mấy trăm năm nay không?”
Lý Hồng không chút giấu diếm, đáp: “Đúng là như vậy! Nhưng theo tôn nhi điều tra phát hiện Vô Cực Tông hình như có mối liên hệ khá mật thiết với một thế lực nào đó nằm ngoài Đông Hoà Tinh.”
Nghe đến sự việc lạ song Lý Đạo Nhân vẫn ngồi yên lặng, hỏi: “Vì sao hắn lại tấn công Thánh Viện?”
Lý Hồng tranh thủ điểm lại nguồn tin tức trong đầu, rành mạch trả lời: “Cách đây không lâu, nghe nói Thánh Viện có diệt sát một đầu Hoàng Kim Cự Long, chính là toạ kỵ phi hành của Vô Cực Hoàng Quân.
Vì vậy, hắn mới tức giận mang theo đại quân từ An Ký Đông đại lục đánh qua.”
Bỗng thấy Lý Đạo Nhân cười nhạt: “Nhảm nhí, chỉ vì một đầu linh thú cấp tám làm sao có thể gây nên náo động lớn như vậy? Nhất định phía sau chuyện này còn có ẩn tình khác! Ngươi hãy điều tra kỹ càng xem thế lực đứng sau Vô Cực Tông rốt cuộc là thần thánh đến từ phương nào?”
Lý Hồng gật đầu vâng dạ, chợt nhớ đến mối quan hệ giữa lão tổ và Hùng Vương, liền đánh tiếng hỏi dò: “Lão tổ, chúng ta có cần cho người đến Thánh Viện hay không?”
Lý Đạo Nhân lắc đầu bảo: “Không cần, có lẽ Hùng Vương cũng đã nhận được tin tức từ đám đồ đệ của hắn, hẳn là đang trên đường quay trở về.”
Đúng lúc, bỗng dây câu kéo căng, Lý Đạo Nhân tay cầm chắc cần câu giật mạnh một cái, kéo lên một con cá to bằng bắp chân.
Nhưng lại thấy lão túm lấy, gỡ móc câu ra rồi thả con cá quay trở về với lòng đại dương.
Kế đó, chợt thân hình lão thoáng lay động, vươn vai đứng dậy, tiếng xương cốt rắc rắc vang lên giòn tan.
Đôi mắt hướng về tinh không, Lý Đạo Nhân khẽ lẩm bẩm: “Con cá này đến rất đúng lúc! Đông Hoà Tinh bình yên quá lâu rồi! Xem chừng thân già của ta cũng nên vận động một chút, sẵn dịp qua An Ký Tây đại lục một chuyến vậy.”
Quay trở về không gian bên trong Ngũ Hành Trận.
Sau khi thu hoạch tám chiếc rễ Dưỡng Hồn Thụ, không nói với Thanh Hằng thêm tiếng nào, Võ Thiện Nhân liền rời đi ngay.
Vào lúc này, hắn đang ở khu vực cực bắc, là nơi có nhiều khả năng sẽ xuất hiện cánh cửa thông đạo truyền tống lên màn thứ năm.
“Ầm ầm…”
“Ầm ầm…”
Đang trên đường đi, đột nhiên bên tai Võ Thiện Nhân nghe ầm vang một trận liên hồi.
Thế nhưng kinh hãi nhất là hắn chợt phát hiện thân thể mình bị một lực lượng kỳ dị khống chế, khiến hắn không tài nào nhúc nhích.
Cùng lúc đó, tại tất cả mọi nơi trong không gian Ngũ Hành Trận, toàn bộ thí sinh tham gia Tân Vương đã nhận ra điều dị thường.
Cách vị trí của Võ Thiện Nhân không xa, Thanh Hằng sắc mặt hoảng hốt.
Nàng bỗng cảm thụ khí huyết toàn thân trong tích tắc cơ hồ đông cứng, muốn dịch chuyển là không thể.
Nàng thử ra sức thúc giục linh lực để chống đỡ nhưng căn bản ngay cả chân linh khí cũng bị một thứ gì đó ngăn cản.
Ở thông đạo màn thứ hai, có một gã nam sinh vui mừng khi phát hiện ra hai cánh cửa màu xanh, nhưng còn chưa kịp lựa chọn thì toàn thân đã bị đông cứng.
Trên sa mạc thuộc màn thứ ba, Cô Lâu Đao Thú đang truy đuổi mấy người môn sinh, đột nhiên, cả Cô Lâu Đao Thú và đám môn sinh kia đều trở nên bất động.
Bốn phương tám hướng truyền ra tiếng nổ kinh thiên động địa, sau đó thật nhanh mặt đất nứt thành từng mảng, từng khối nối tiếp nổ tung, đang từ từ vỡ vụn.
Rất nhanh, toàn bộ mọi người đều hiểu không gian Ngũ Hành Trận sắp sụp đổ rồi.
“Ầm ầm…”
“Ầm ầm…”
Lực lượng trói buộc càng ngày càng mạnh, không cách nào hoá giải.
Thậm chí có nhiều người thử mạnh mẽ chấn động Sinh Mệnh Châu với hi vọng truyền tống ra ngoài đại quảng trường, song tất cả đều vô hiệu.
Trên bầu trời vỡ ra từng khe hở không gian, điện quang phóng xuất, lóe ra màu ngũ sắc rực rỡ.
Muôn vạn chùm sáng như ngân hà từ trên trời rớt xuống, vừa quét đến đám môn sinh tức thì thân hình bọn họ liền bị hút thẳng lên không trung.
Chứng kiến dị tượng khác lạ, Võ Thiện Nhân kinh hãi thất sắc nhưng căn bản là vô phương đối kháng, chùm sáng quét đến, chuẩn xác đánh trúng thân thể hắn.
“Bùng.”
Không gian Ngũ Hành Trận giống như tấm gương vỡ vụn, chậm rãi sụp đổ.
Liên tục là những tiếng gầm rú đinh tai nhức óc.
“Ầm ầm…”
Cảnh tượng chung quanh liên tục biến đổi.
Võ Thiện Nhân lâm vào trạng thái kỳ lạ, thông qua thần thức rõ ràng thấy mình bị hút vào một hố đen thăm thẳm.
“Đây là… Khe hở không gian?” Rốt cuộc Võ Thiện Nhân cũng nhận ra bản thân đang bị tiếp dẫn đến địa phương nào.
Giây lát thôi, hắn rơi tõm vào bóng tối.
“Ầm ầm…” Những hồi âm thanh kịch liệt vẫn không ngừng vang lên.
Trong khoảng không tối tăm chật hẹp, chỉ qua vài nhịp thở, đồng loạt xuất hiện thêm rất nhiều bóng người.
Cho dù là môn sinh Nhân Vực, Tướng Cấp hay Vương Cấp cũng chịu chung số phận như nhau.
Linh lực trong cơ thể bọn chúng bị cưỡng ép rút ra toàn bộ, khiến ai nấy đều vô lực phản kháng.
Nguyên nhân bởi vì lão già Anh Khoa phá huỷ Ngũ Hành Trận làm cho không gian lập tức biến hoá, tiến hành truyền tống tất cả số thí sinh còn sót lại trong Ngũ Hành Trận về đây.
Nói thì lâu nhưng thực tế quá trình trên diễn ra chỉ trong khoảnh khắc cực nhanh.
Có điều, Võ Thiện Nhân vô hình cảm nhận thời gian đang kéo dài vô tận.
“Binh.”
Trong lúc trôi dạt hư không, bỗng thân thể Võ Thiện Nhân bị đụng trúng một thứ gì đó mềm mềm thơm thơm.
Dù rằng chân tay hoàn toàn bị khống chế nhưng thông qua khứu giác, hắn hưởng thụ một làn ôn nhu mềm mại, hoá ra bên cạnh mình là một nữ nhân.
Cơ mà bóng tối vô tình, không bờ không bến, hắn chẳng mảy may nhận biết diện mạo đối phương đẹp xấu ra sao.
“Oanh.”
Bỗng đột nhiên một tiếng sấm động ngang trời.
Kế ngay sau đó, bóng tối bao la nuốt chửng lấy tất cả.