Cách thành Mê Linh chừng năm mươi dặm về phía đông có một địa phương tên gọi Trường Sơn.
Nơi này là một dải đất trời xanh tươi xinh đẹp, núi non trùng trùng điệp điệp, núi cao nối tiếp núi cao.
Ở trung tâm dãy Trường Sơn có một môn phái tồn tại rất lâu đời, là Vạn Hoa Cung.
Tổ sư sáng lập tên thật là Bạch Duyên, xưng hiệu Bạch Thần Nữ.
Theo truyền thuyết kể lại, vì bị nam nhân phụ bạc nên Bạch Thần Nữ mới chạy lên núi Trường Sơn khai tông lập phái, sau đó thu đàn đồ đệ, khai chi tán diệp.
Vạn Hoa Cung trong hơn chục vạn năm chỉ thu nhận nữ nhân.
Nếu là nam nhân thì tuyệt đối không được phép đi vào nửa bước.
Lúc trời chập choạng tối, bỗng trên không trung xuất hiện ba người, đúng là bọn Võ Thiện Nhân cùng chị em Như Ý, Cát Tường rồi.
Hắn chưa tấn cấp lên Vương nên không thể ngự không phi hành.
Nếu dùng Hoàng Kim Chuyên thì tốc độ khó mà sánh kịp hai nàng.
Vì vậy liền được Cát Tường điều khiển phi kiếm đưa đi.
Đến đây, phóng tầm mắt ra xa, hắn phát hiện bên dưới chân, ngay đỉnh núi cao nhất có xây dựng một công trình kiến trúc vô cùng đồ sộ, giống như một toà lâu đài cổ.
Mặc dù thời gian đã không còn sớm nhưng bên dưới vẫn sáng trưng, còn nhìn rõ mây trắng vờn quanh, thấp thoáng sau làn sương mỏng, trông càng thêm huyền ảo.
Như Ý quay sang nói: “Tôn chủ, chúng ta đã về đến Vạn Hoa Cung rồi!”
Võ Thiện Nhân gật đầu, đang định kêu nàng đáp xuống thì từ bên trong toà lâu đài bỗng bay lên một nhóm gần trăm người, đều là nữ nhân, tuổi từ ba bốn mươi đổ xuống mười tám, diện mạo tuy không thể sánh bằng Như Ý, Cát Tường nhưng cũng rất xinh đẹp.
Đáng chú ý, dẫn đầu có bốn người, thông qua khí tức toả ra không ngờ đều là Thánh Cấp sơ kỳ.
Vừa đến gần, một trong số bốn người cất tiếng: “Như Ý, Cát Tường, hai vị đi đón lão cung chủ sao không thấy bóng dáng người đâu?”
Như Ý sắc mặt buồn bã thông báo: “Lão cung chủ đã quy tiên rồi!”
Vừa nghe nói, đám nữ nhân trở nên hoảng hốt: “Cái gì? Tại sao có chuyện như vậy? Chẳng phải thọ nguyên của lão cung chủ còn gần trăm năm hay sao?”
Lại nghe một người hỏi: “Như Ý, sự việc rốt cuộc là như thế nào? Xin người chớ nên giấu diếm!”
Trên đường về, Như Ý, Cát Tường được Võ Thiện Nhân kể lại sự tình trên núi Bạch Mộc, liền theo đó mà vắn tắt thuật lại: “Lão cung chủ gặp phải độc thủ của Hồng Diễm.
Vì thương thế quá nặng nên không qua khỏi, đã mất tại Bạch Mộc Sơn.
Thân thể của người cũng hoá thành tro bụi hoà vào thiên địa rồi! Chúng ta vốn muốn mang di hài về Vạn Hoa Cung nhưng không được.”
Nghe xong, một trong số bốn nữ nhân tu vi Thánh Cấp tức giận nói: “Mụ già Hồng Diễm thật là đáng chết! Vạn Hoa Cung cùng mụ thề không đội trời chung.
Nhất định chúng ta phải tìm ra mụ để báo thù cho lão cung chủ!”
Chính miệng Như Ý khẳng định chắc chắn như vậy khiến đám nữ nhân bàng hoàng.
Cũng giống như Như Ý, Cát Tường, bọn họ đa phần đều là phận trẻ mồ côi hoặc có hoàn cảnh đặc biệt cơ cực, may mắn được lão cung chủ thu nhận đem về Vạn Hoa Cung ban cho danh phận cung nữ.
Ngày thường bà ta lại đối đãi với mọi người hết sức ôn hoà, nhân hậu.
Vậy nên ai nấy đều rất cảm kích ân đức đó, nghe tin bà chết thì bi thiết khóc rống lên.
Võ Thiện Nhân nhìn thấy biểu hiện của mọi người bỗng lại nhớ đến những gì mà sư phụ đã làm cho mình, sụt sùi rặn được hai hàng nước mắt chảy xuống.
Nhìn cảnh tượng đó, bỗng một nữ nhân Thánh Cấp sơ kỳ gặng hỏi: “Tên nam nhân này là ai? Tại sao hai vị lại mang hắn về đây?”
Nhìn ra giọng điệu bất kính của nàng ta, Cát Tường bỗng tức giận nạt rằng: “To gan! Đây chính là tân chủ nhân của Vạn Hoa Cung, không được ăn nói vô lễ!”
Người kia cả kinh nói: “Cái gì? Tân chủ nhân? Cát Tường, người có nhầm lẫn gì hay không?”
Cát Tường liền nói rõ: “Lão cung chủ đã thu nhận tôn chủ làm đệ tử, truyền cho người chức vị cung chủ Vạn Hoa Cung.”
Trong bốn Thánh Cấp sơ kỳ, bỗng có một người bước tới, nói: “Cát Tường, ngươi không được ăn nói hàm hồ!”
Người vừa lên tiếng tên gọi Phương Thuỳ, hiện đang nắm giữ chức vụ cung phó của Bắc Cung.
Cát Tường không hề e ngại đối phương, liền bảo: “Thuỳ cung phó cho rằng chúng ta đang giở trò lừa gạt sao?”
Phương Thuỳ liền phản bác lời Cát Tường, nói: “Lời của Cát Tường đúng là ta không nên nghi ngờ! Nhưng sự việc này vô cùng trọng đại, liên quan đến vận mệnh của cả Vạn Hoa Cung.
Ai cũng biết xưa nay Vạn Hoa Cung không thu nhận nam nhân.
Chẳng lẽ lão cung chủ lại làm trái với di huấn tổ tiên sao?”
Mọi người còn chưa hết bàng hoàng vì sự tình liên quan đến lão cung chủ thì nay lại có một nam nhân lạ hoắc từ đâu xuất hiện, rồi bảo hắn là tân chủ nhân Vạn Hoa Cung.
Quan trọng nhất là gã nam nhân kia tu vi mới chỉ là Tướng Cấp trung kỳ, vậy thì làm sao mọi người tin tưởng được đây?
Sắc mặt Cát Tường trở nên giận dữ: “Thật lớn mật! Ngươi chỉ là một cung phó quản lý Bắc Cung, lựa chọn của lão cung chủ mà ngươi cũng dám ý kiến sao? Ở đây có ai không phục, mau bước lên cho ta!”
Tuy lớn lên trong Vạn Hoa Cung nhưng trước nay chị em Cát Tường chỉ nghe theo lời lão cung chủ, về phần di huấn tổ tiên tròn méo thế nào các nàng không thèm quan tâm.
Trong bốn vị cung phó, em gái Phương Thuỳ là Phương Trinh, hiện đang cai quản Nam Cung liền mau chóng bước ra đứng cạnh bà ta.
Còn cung phó Đông Cung và Tây Cung là Thanh Mai và Thảo Chi thì đều giữ nguyên trạng thái trầm mặc, không phản đối nhưng rõ ràng cũng không ủng hộ.
Đám cung nữ đứng phía sau dĩ nhiên là không ai dám có ý kiến.
Trông thái độ của bốn vị cung phó, Cát Tường hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi muốn tạo phản hử?”
Phương Thuỳ, Phương Trinh biết trong Vạn Hoa Cung hiện nay không có ai là đối thủ của chị em Như Ý, Cát Tường, nhưng cả hai bọn họ đều là kiểu người bảo thủ, một mực giữ vững quan điểm.
Đang trong lúc căng thẳng, đột nhiên cung phó Đông Cung là Thanh Mai cất tiếng: “Muốn biết việc này là thật hay giả thì có gì khó! Vạn Hoa Cung ta trải qua mười bốn đời cung chủ, có ai mà không nắm giữ Sinh Tử Kỳ! Các ngươi quên rồi sao?”
Đám người Phương Thuỳ, Phương Trinh ngẩn người.
Nhiều năm nay lão cung chủ không hề sử dụng đến Sinh Tử Kỳ để chấp chưởng, nếu Thanh Mai không nhắc thì bọn họ đã thực sự quên béng mất chuyện này.
Phương Thuỳ cứng miệng bảo: “Nếu người này chứng minh được Sinh Tử Chi Thuật chân truyền từ lão cung chủ thì chị em ta sẽ lập tức tôn thành tôn chủ! Bằng không, dù có đánh chết ta, ta cũng tuyệt đối không chấp nhận!”
Vì Như Ý, Cát Tường đến muộn nên không biết lão cung chủ có kịp truyền Sinh Tử Kỳ cho tôn chủ hay chưa.
Trước yêu cầu bất ngờ của Phương Thuỳ, hai chị em nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Từ đầu cho đến bây giờ, Võ Thiện Nhân vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng.
Thời điểm hiện tại hắn bày ra bộ dạng lười biếng, sắc mặt thản nhiên như không, chẳng rõ đang suy tính điều gì.
Như Ý lại tưởng là hắn không biết thật, trong lòng có chút lo lắng nhưng vẫn kiên định nói: “Tôn chủ, cho dù người không nắm Sinh Tử Kỳ thì đã có chị em Như Ý ở đây, nhất định sẽ phò tá người ngồi vào vị trí cung chủ Vạn Hoa Cung theo di nguyện của lão cung chủ!”
Chứng kiến biểu hiện của ba người, Phương Thuỳ gằn giọng nói: “Đã không có Sinh Tử Kỳ mà cũng dám nhận là đệ tử thân truyền của lão cung chủ sao? Thật quá hoang đường!”
Đến lượt em gái Phương Trinh tiếp lời: “Như Ý, Cát Tường, hai người chỉ là đồng tử theo hầu lão cung chủ, chớ có nên quá phận! Chuyện của bản cung không đến lượt hai người quản đến.
Nếu muốn cậy mạnh làm loạn thì chúng ta sẽ liều chết bảo vệ sự trong sạch của Vạn Hoa Cung.”
Tuy rằng tu vi cảnh giới của Như Ý, Cát Tường cao hơn bọn họ nhưng trong Vạn Hoa Cung lại không nắm giữ chức vụ nào, đúng là rất khó làm cho mọi người tin phục.
Nhưng vừa nghe đến đó, bỗng nhiên sắc mặt Võ Thiện Nhân trở nên tối sầm.
Hắn chậm rãi bước tới, cười phá lên: “Ha ha ha… Hai vị cung phó đây muốn xem Sinh Tử Kỳ phải không? Việc đó thì có gì khó chứ?”