Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



Võ Thiện Nhân trả lời trôi chảy đâu vào đấy khiến cho Hồng Diễm cảm thấy rất vừa lòng, lọt tai.
Bà ta bỗng hỏi: “Ngươi tên gọi là gì?”
Võ Thiện Nhân nhanh nhẹn đáp: “Ta họ Võ, tên bao gồm hai chữ là Thiện Nhân!”
“Ồ, Võ Thiện Nhân?” Hồng Diễm nhớ đến tính cách của Hồ Tâm, phá lên cười: “Ha ha ha… Thảo nào mụ già đó lại muốn nhận ngươi làm đệ tử! Xem ra chính là vì cái tên của ngươi đó!”
Võ Thiện Nhân gật đầu vâng dạ, song trong lòng thì mắng bảo: “Rõ ràng là vì ta ưu tú bất phàm, ngươi đã không biết lại còn phán bừa phán ẩu!”
Hồng Diễm chợt nhớ tới sự tình bên trong Vạn Hoa Lầu bèn hỏi thêm: “Vị cô nương ở Vạn Hoa Lầu có quan hệ gì với ngươi?”
Suy nghĩ một thoáng, Võ Thiện Nhân đáp: “Ta cùng nàng từng thề non hẹn biển, sống chết có nhau.

Ngộ nhỡ ta có mệnh hệ gì, nàng ấy nhất định sẽ dùng mọi cách đi tìm hung thủ báo thù.”
Lúc Kiều My lấy ra lệnh bài Vũ Thần Điện, Võ Thiện Nhân để ý thấy sắc thái của Hồng Diễm thay đổi hoàn toàn.


Xem thái độ thì bà ta rất kiêng kỵ cỗ thế lực Vũ Thần Điện.
Vốn dĩ trong Ngũ Hành Giới Chỉ có hai khối lệnh bài tương tự, cơ mà Võ Thiện Nhân xưa nay chưa từng đặt chân đến nơi đó, nếu tự nhận mình là người của Vũ Thần Điện thì có điểm không ổn.

Lỡ như Hồng Diễm hỏi vặn thêm vài câu mà hắn không thể trả lời thì biết làm thế nào? Vậy nên hắn đành phải thông qua thân phận của Kiều My để cảnh báo đối phương một phen.
Hồng Diễm cười ẩn ý, nói: “Cái gì mà “thề non hẹn biển, sống chết có nhau”? Đúng là những lời nhảm nhí! Ta xem vị cô nương ấy cũng rất muốn cái mạng chó của ngươi đó thôi!”
Sắc mặt Võ Thiện Nhân bỗng chuyển sang vẻ buồn bã, thở dài bảo: “Chỉ là giữa ta và nàng có chút hiểu lầm nho nhỏ! Nếu người không tin thì ta cũng chẳng biết làm thế nào!”
Tất nhiên Hồng Diễm sẽ không bị chiêu trò con nít đó doạ dẫm.

Tuy nhiên trong lòng bà ta vẫn có vài phần kiêng kỵ.

Danh tiếng của Vũ Thần Điện thực sự quá lớn! Mà vị cô nương đó khí chất tuyệt đỉnh, nom bộ thân phận cao quý, không phải hạng tầm thường.
Mấy ngàn năm nay, chung quy cũng vì mối hận thù năm xưa bị trục xuất khỏi sư môn nên mới tìm đến Vạn Hoa Cung báo thù.

Mục tiêu của bà ta chỉ có một, đó là cướp đoạt Sinh Tử Kỳ từ tay Hồ Tâm.
Hồng Diễm lại nghĩ, Hồ Tâm là người mềm yếu, mà thằng nhãi ranh kia lại có thân phận tân chủ nhân của Vạn Hoa Cung.

Nếu có thể dùng bọn chúng uy hiếp Hồ Tâm, biết đâu chừng sẽ đổi được Sinh Tử Kỳ?
Nghĩ vậy, bà ta liền mở miệng nhàn nhạt nói: “Được rồi, ta sẽ tạm giữ tính mạng của các ngươi thêm một vài ngày.

Nhưng nếu để ta phát hiện những gì từ nãy đến giờ có nửa lời dối trá thì đừng trách ta thủ đoạn độc ác.”
Nói xong, Hồng Diễm liền di động thân hình rời đi.
Khi bà ta vừa biến mất thì cánh cửa gian thạch thất cũng đóng sầm lại.
Đợi mãi đến lúc này, Như Ý mới cất tiếng: “Tôn chủ, vừa rồi…”
“Suỵt!” Võ Thiện Nhân nhanh tay ra dấu, ý bảo nàng giữ im lặng.

Sau đó, hắn truyền âm cho Như Ý, Cát Tường: “Hồng Diễm nhất định chưa bỏ đi ngay đâu.

Có thể bà ta đang ở đâu đó quan sát chúng ta! Các nàng cần hết sức đề phòng! Bây giờ hãy làm theo những gì mà ta nói!”
Kế đến, hắn bèn truyền âm trao đổi, dặn dò hai nàng phối hợp cùng mình diễn một màn kịch.
Đầu tiên, Cát Tường lên tiếng: “Tôn chủ, sao người không nói thật cho bà ta biết về tình hình của lão cung chủ?”
Võ Thiện Nhân làm bộ đăm chiêu, thở dài bảo: “Ài…! Sư phụ đang bế quan đến giai đoạn mấu chốt.

Ta không muốn làm ảnh hưởng đến người!”
Đến lượt Như Ý nói: “Lão cung chủ hai năm trước gặp được kỳ duyên, chỉ trong thời gian ngắn đã đột phá lên Thần Cấp hậu kỳ.

Nếu trong trăm năm tới bước vào Đế Cấp thì tốt quá!”
Trong lòng Võ Thiện Nhân cười hắc hắc, ngoài mặt giả bộ tin tưởng nói: “Sư phụ mới tìm được một bí phương luyện chế linh đan bát phẩm Lục Bảo Thiên Sinh Đan.

Một khi thành công có thể thông qua Lục Bảo Thiên Sinh Đan đánh tan bình cảnh Thần Cấp tiến lên Đế Cấp cường giả.

Nếu đột phá Đế Cấp thất bại thì cũng nhận hiệu quả gia tăng thêm một ngàn năm tuổi thọ.”
Những lời này không phải Võ Thiện Nhân vô duyên vô cớ nói bừa mà đều căn cứ theo thông tin bên trong cuốn ngọc giản Hồ Tâm truyền thụ.
Lục Bảo Thiên Sinh Đan là một loại linh đan bát phẩm, có tác dụng gia tăng ba thành cơ hội khi đột phá Đế Cấp sơ kỳ.

Chỉ có điều, nguyên liệu luyện chế Lục Bảo Thiên Sinh Đan vô cùng quý hiếm.

Hồ Tâm cất công thu thập cả đời cũng vỏn vẹn được ba lần luyện chế, song đáng tiếc cả ba lần đều thất bại.
Lại nghe Cát Tường hỏi: “Không biết Hồng Diễm định giam giữ chúng ta đến khi nào?”
Võ Thiện Nhân liền nói: “Ta thấy sư cô không hẳn là người xấu, chắc không đánh mất thân phận hạ thủ với đám tiểu bối chúng ta đâu! Có lẽ vài ngày tới khi người nguôi giận sẽ sớm thả chúng ta ra ngoài.”

Như Ý gật đầu: “Hi vọng được như lời tôn chủ!”
Võ Thiện Nhân nói: “Chuyện đó không cần vội! Trước mắt chúng ta hãy thử tìm cách hoá giải phong ấn đan điền rồi tính.”
Chị em Như Ý, Cát Tường đáp: “Tuân lệnh tôn chủ!”
Tới đây, cả ba đều khoanh chân tiến hành thổ nạp, giữ im lặng không nói thêm câu nào nữa.
Đúng như Võ Thiện Nhân phỏng đoán, Hồng Diễm quả thực là chưa rời đi ngay.

Nãy giờ bà ta đứng ở ngoài thi triển thần thức nghe lén cuộc đối thoại bên trong thạch thất.
Trong lòng bà ta lúc này cực kỳ kinh hãi: “Hồ Tâm đã thành công đột phá lên Thần Cấp hậu kỳ?”
Nghe thông tin về Lục Bảo Thiên Sinh Đan càng cảm thấy chấn kinh.

Trong giới Linh Giả, linh đan bát phẩm Lục Bảo Thiên Sinh Đan danh tiếng lẫy lừng, giá trị liên thành.

Kết hợp với việc Hồ Tâm là Thất Phẩm Linh Đan Sư thì chuyện này hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Suy nghĩ một lát, bà ta lại bảo: “Hừ! Lời của chúng nó chưa chắc đã là sự thực! Ta hà cớ gì phải lo trước lo sau như vậy? Chỉ cần đến Vạn Hoa Cung một chuyến là biết được chân tướng ngay thôi.”
Tuy nhiên, Hồng Diễm vẫn cố tình nán lại nghe ngóng, xem thử bọn Võ Thiện Nhân còn trao đổi gì thêm hay không.
Nhìn trạng thái của chúng nó quả nhiên là đang tìm cách phá giải phong ấn.
Như Ý, Cát Tường có tu vi Thánh Cấp hậu kỳ, Võ Thiện Nhân có tu vi Vương Cấp sơ kỳ, cho dù đến mùa quýt cũng chưa phá giải được.
Bà ta cười khinh thường: “Mấy con kiến hôi không biết tự lượng sức mình!”
Mấy canh giờ trôi qua, rốt cuộc không thu hoạch được gì nữa, Hồng Diễm mới quyết định xoay người rời khỏi động phủ.


Nhấn Mở Bình Luận