Nửa ngày sau.
Bên trong gian thạch thất, ba người Võ Thiện Nhân vẫn khoanh chân lặng yên ngồi đả toạ.
Nhờ có công năng tái tạo của Ngũ Hành Giới Chỉ mà thương thế trên người hắn hiện tại đã khôi phục được bảy, tám phần, chỉ còn khu vực trước ngực là hơi ê ẩm đôi chút.
Sự tình lúc trước quả thực là quá nguy hiểm! Hồng Diễm đúng là một mụ đàn bà máu lạnh, nếu không phải hắn nhanh trí dùng lời lẽ dẫn dụ bà ta thì e rằng tính mạng cả ba người đã không còn giữ được.
Võ Thiện Nhân bản tính vốn nhát gan sợ chết, rất quý trọng sinh mạng của mình, không giống với đám người cứ hở một cái là nhảy xổ lên đòi chém đòi giết.
Mọi đường đi nước bước được hắn tính toán cực kỳ cẩn mật.
Đáng tiếc đối thủ lần này lại là Hồng Diễm, một Thần Cấp cường giả tuyệt đối khủng bố, cho nên mọi thủ đoạn trong tay hắn đều vô hiệu.
Hắn biết rằng trước mắt chỉ là kế hoãn binh tạm thời, không giải quyết triệt để được mối đại hoạ.
Sớm hay muộn thì Hồng Diễm cũng sẽ nhìn ra chân tướng.
Nếu như bà ta điều tra phát hiện sự thực sư phụ Hồ Tâm đã chết thì mọi chuyện coi như đổ bể hết.
Vậy nên lúc cuối cùng hắn mới cùng Như Ý, Cát Tường diễn một vở kịch ngắn, hi vọng Hồng Diễm nghe được mà kiêng kỵ đôi chút, không hành động chém giết bừa bãi.
Có điều, nghĩ kỹ thì không biết con mụ độc ác này bảo dưỡng kiểu gì mà thân hình mềm mại tuyệt vời, bộ ngực nở nang, săn chắc.
Lúc đôi tay hắn chụp vào cảm nhận được một sự đàn hồi tuyệt vời.
Ngồi thêm một lúc, bỗng nhiên sắc mặt Võ Thiện Nhân trở nên tái mét, ngã lăn đùng ra đất, thân thể co giật liên hồi.
“AAA…”
Như Ý, Cát Tường giật mình choàng tỉnh, trông thấy tình trạng của hắn thì vô cùng sợ hãi, cuống cuồng cả lên.
“Tôn chủ! Người bị làm sao vậy?”
Võ Thiện Nhân hai mắt trợn trừng, bọt mép sùi cả ra, thống khổ nói: “Như Ý, Cát Tường! Ta vì nóng lòng phá giải phong ấn khiến cho kinh mạch bị đảo lộn, hiện nay khí huyết trong người hỗn loạn, chắc là không sống được nữa rồi!”
Cát Tường nghe hắn nói thì khóc toáng lên: “Tỷ tỷ, chúng ta phải làm thế nào đây? Hu hu…”
Như Ý thần sắc hoảng hốt: “Tỷ cũng không biết!”
Cát Tường lại quay sang nói với Võ Thiện Nhân: “Tôn chủ! Người phải cố gắng lên! Hu hu hu…”
Chân linh khí trong người hai nàng hiện vẫn không cách nào điều động nên chẳng biết xử trí ra sao, cứ ôm chặt lấy Võ Thiện Nhân mà khóc thảm thiết.
Sau nhiều năm theo hầu, tình cảm của hai nàng đối với hắn đã vô cùng sâu nặng.
Huống hồ vừa nãy nếu hắn không xả thân tương cứu thì có khi hai nàng đã bỏ mạng trong lòng bàn tay của Hồng Diễm.
Cát Tường luôn miệng gọi: “Tôn chủ, tôn chủ… Hu hu hu…”
Như Ý gục đầu vào ngực Võ Thiện Nhân nghẹn ngào nói: “Nếu tôn chủ có mệnh hệ gì thì chị em Như Ý sẽ tự vẫn để đi theo người!”
Võ Thiện Nhân lại giẫy đành đạch mấy cái, ngóc đầu rướn cổ gọi to: “Sư cô! Ta không xong rồi! Cứu ta với…!”
Đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, hắn tiếp tục hô lớn: “Sư cô! Ta muốn bật mí cho người biết một chuyện quan trọng! Ta biết sư phụ cất giấu Sinh Tử Kỳ ở đâu!”
Đến lúc này mà Hồng Diễm còn không xuất hiện, Võ Thiện Nhân mới khẳng định chắc chắn là bà ta đã rời đi rồi.
Hắn ngồi bật dậy, tươi tỉnh cười nói: “Như Ý, Cát Tường! May quá, ta không sao nữa rồi!”
Cát Tường đang khóc như mưa, bỗng thấy tôn chủ trở lại bình thường sung sướng ôm chầm lấy hắn, mếu máo: “Tôn chủ, người làm Cát Tường sợ quá! Hu hu…”
Như Ý tâm tư tỉ mỉ, phát hiện ra điểm bất thường liền nói: “Tôn chủ, vừa rồi là người muốn dùng kế thăm dò Hồng Diễm phải không?”
Võ Thiện Nhân dang rộng cánh tay ôm lấy hai nàng, cười bảo: “Ha ha… Như Ý thông minh lắm! Đúng là ta cố ý muốn xem thử bà ta còn ở bên ngoài theo dõi chúng ta hay không? Bây giờ thì có thể yên tâm rồi!”
Mặc dù hắn đã giải thích rõ ràng nhưng Như Ý, Cát Tường vẫn khóc một hồi mới ngừng lại.
Võ Thiện Nhân không ngờ tình cảm của chị em bọn họ đối với mình lại sâu sắc nhường ấy.
Nhất là lúc Như Ý nói nếu hắn chết thì cả hai cũng sẽ tự vẫn theo, khiến cho hắn cảm động không sao kể xiết.
Đây là lần đầu tiên trong đời có hai người con gái đối với hắn tình sâu nghĩa nặng như vậy.
Không uổng công bấy lâu nay hắn vẫn luôn yêu thương hai nàng.
Dỗ dành một lát, Võ Thiện Nhân buông hai nàng ra, nói: “Chúng ta mau tìm cách thoát khỏi nơi này đi!”
Sau đó, ba người bèn tản ra bốn phía xung quanh tìm kiếm.
Mất hồi lâu vẫn không phát hiện cơ quan để mở ra.
Nơi đây đã biến thành một nhà giam hoàn hảo không một kẽ hở, ngay cả con kiến còn không chui lọt.
Võ Thiện Nhân bèn hò nhau dùng sức để đẩy cửa thạch thất nhưng chẳng ăn thua.
Bốn bức tường vô cùng kiên cố, vững chắc, nếu chỉ dựa vào chút sức lực thông thường thì khó mà phá vỡ.
Cảm thấy biện pháp này không ổn, Võ Thiện Nhân bèn hỏi: “Tình hình phong ấn bên trong người các nàng thế nào rồi? Có biến chuyển gì hay không?”
Như Ý thoáng trầm ngâm, đáp: “Rất khó! Nếu toàn lực thì có lẽ cần bảy ngày bảy đêm mới phá giải được.”
Võ Thiện Nhân lắc đầu: “Như vậy thì lâu quá! Theo ta dự đoán Hồng Diễm có thể đã lẻn vào Vạn Hoa Cung để xác thực thông tin rồi! Trong ba ngàn cung nữ có không ít người biết rõ nội tình, nếu bà ta uy hiếp bắt bọn họ khai ra thì nguy mất!”
Cát Tường đột nhiên nói: “Vụ việc chúng ta bị phát hiện ở Vạn Hoa Lầu, chẳng lẽ là cung phó Thanh Mai tạo phản? Vì sao lúc tôn chủ gặp nguy hiểm không thấy nàng ta xuất hiện!”
Võ Thiện Nhân xua tay nói: “Không phải đâu! Khi ta vừa đón đỡ một chưởng của Hồng Diễm chợt thấy Mai tỷ từ lầu bốn định lao lên.
Để tránh kết cục xấu nhất nên ta mới ra hiệu cho nàng không được tuỳ ý hành động.”
Nếu trận chiến nổ ra ở Vạn Hoa Lầu thì trong số ba trăm cung nữ chắc chắn có rất nhiều người bỏ mạng.
Võ Thiện Nhân từng hứa với sư phụ Hồ Tâm sẽ bảo vệ Vạn Hoa Cung, vậy nên hắn không muốn bất kỳ ai trong số ba ngàn cung nữ vì mình mà bị thương tổn.
Như Ý đồng tình nói: “Đúng vậy, nếu người của Vạn Hoa Cung tạo phản thì nhất định Hồng Diễm đã biết trước thân phận của tôn chủ!”
Cát Tường hiểu ra, liền nói thêm: “Cung nữ Vạn Hoa Cung xưa nay đều nhất mực trung thành! Huống hồ trong tay tôn chủ nắm giữ Sinh Tử Kỳ, tặng thêm cho bọn chúng mười lá gan cũng không dám làm ra hành động phản nghịch.”