Không cần Võ Thiện Nhân nhắc nhở Như Ý, Cát Tường cũng cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra từ đầu chim ưng.
Cát Tường thủ pháp chợt biến đổi, âm thanh từ cây đàn phát ra đang từ âm vực cao bỗng chuyển xuống âm vực trầm thấp.
Khí tức trên cơ thể nàng biến hoá, bên cạnh Kim thuộc tính bỗng lại có thêm sự xuất hiện của Thuỷ thuộc tính.
Hoá ra Cát Tường là Linh Giả song hệ, sở hữu Kim linh mạch và Thuỷ linh mạch.
Theo đó, Thuỷ thuộc tính ba động nổi lên, cấp tốc ngưng tụ thành một cái mai rùa màu đen.
Nếu đứng gần quan sát kỹ sẽ nhận thấy trên mai rùa chập chờn ẩn hiện những hoa văn kỳ dị, toả ra một cỗ hơi thở trầm ổn, vững chãi.
Đúng lúc này, màn tấn công Ưng Kích Trường Không vun vút lao tới.
“Ầm! Ầm! Ầm”
Đôi mắt Cát Tường loé sáng, mười đầu ngón tay vuốt mạnh trên hai mươi mốt sợi dây của Ngọc Nữ Cầm.
“Huyền Vũ Thuẫn!”
Nói thì chậm nhưng diễn biến thực tế lại rất nhanh.
Chỉ trong khoảnh khắc, chiếc mai rùa bay vụt lên, kích thước biến hoá thành mấy trượng, trở thành lớp phòng ngự kiên cố vững chắc, hoàn hảo che chắn trước mặt nàng và tỷ tỷ.
“Bồng!”
Âm thanh nổ đùng đùng nghe muốn điếc cả lỗ tai.
Ưng Kích Trường Không khí thế hùng hổ, chẳng ngờ lại bị mai rùa chặn đứng giữa không trung, không thể nhích thêm dù chỉ nửa phân.
Một bên cố công, một bên cố thủ, tức thời đôi bên lâm vào trạng thái giằng co, bất phân thắng bại.
Trông thấy một màn trên, khoé miệng Hồng Diễm chợt nhếch lên nụ cười khinh thường: “Linh thuật xem chừng rất lợi hại nhưng đáng tiếc hai ngươi quá yếu, không phát huy được uy lực chân chính của nó.”
Nói đoạn, một nguồn chân linh khí sung mãn từ trong đan điền đổ ra, chiếu theo bí pháp tăng cường sức mạnh cho Ưng Kích Trường Không.
Sau khi tiếp nhận nguồn linh lực bổ sung, thân thể con chim ưng bỗng bành trướng gấp đôi, năng lượng phát ra một nhoáng tăng vọt, áp đảo hoàn toàn lực lượng phòng ngự của lớp mai rùa.
Chỉ nháy mắt, lớp mai rùa chợt xuất hiện dấu hiệu rạn nứt.
“Rắc rắc…”
Giằng co thêm một vài nhịp thở, rốt cuộc đầu chim ưng cũng xé toang mai rùa, một đường bổ xuống nện thẳng vào ngực Cát Tường.
“Bồng!”
Tận dụng thời cơ ấy, Liềm Đoạt Mệnh vẽ một đường cong quỷ dị, bộc phát sức công phá khổng lồ chấn nát đầu Bạch Hổ.
“Đùng! Đùng!”
Cả Bạch Hổ Nộ, Huyền Vũ Thuẫn đồng thời bị phá, Cát Tường sắc mặt tím tái, miệng ói một ngụm máu tươi, thân hình bị dư lực của Ưng Kích Trường Không quét văng về phía sau.
Hai tiếng kêu thất thanh cùng lúc cất lên:
“Cát Tường!”
“Muội muội!”
Võ Thiện Nhân và Như Ý chưa hết kinh hãi thì đã nghe Hồng Diễm cười rú lên: “Dám đánh lén ta, kết cục chỉ có cái chết!”
Cơ thể bà ta vốn đã bị nội thương, nay lại phải vận động chân linh khí khiến cho khí huyết nhộn nhạo, lưu chuyển ngưng trệ.
Nếu không sớm kết thúc trận chiến thì e rằng thương thế sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Theo Hồng Diễm thấy, chỉ cần giết một trong hai đứa mọi chuyện tự nhiên sẽ chấm dứt.
Liềm Đoạt Mệnh lạnh lẽo vung lên, giống như lưỡi hái Tử Thần nhắm về phía Cát Tường nhoang nhoáng bổ xuống.
Chợt nghe Như Ý thét vang một tiếng: “Chu Tước Toả!”
Khí tức trên cơ thể nàng từ một hoá hai, ngoài Mộc thuộc tính lại có Hoả thuộc tính đồng thời xuất hiện.
Giống như Cát Tường, chẳng ngờ Như Ý cũng là Linh Giả song hệ, sở hữu Mộc linh mạch và Hoả linh mạch.
Ngọc Nữ Cầm rung lên từng sợi dây đàn.
Những ngón tay Như Ý đặt trên phím đàn lướt múa nhanh hơn, liên tục bắn ra từng chùm linh lực nóng bỏng.
Chiếu theo bí pháp Thiên Chi Tứ Linh Khúc, một con chim Tước có bộ lông màu đỏ rực nhanh chóng ngưng tụ.
Đôi cánh Chu Tước dang rộng, theo sự khống chế của Như Ý lao vụt đi.
Khoảng cách tương đối gần nên chỉ nháy mắt Chu Tước đã cán mục tiêu.
Trong lúc Hồng Diễm chưa kịp phản ứng, hai cánh Chu Tước đột nhiên khép lại, khoá chặt lấy thân thể bà ta.
Nhanh như cắt, thân hình Chu Tước cấp tốc cuộn tròn, tạo thành một cái kén ôm trọn Hồng Diễm vào trong.
Âm thanh xuất phát từ Ngọc Nữ Cầm chuyển sang cung bậc sắc thái gấp gáp, dữ dội.
Thần sắc Như Ý không hề buông lỏng mà càng tỏ ra ngưng trọng.
Bao nhiêu linh lực trên người nàng dốc cả ra, liên tục rót vào Chu Tước Toả, mục đích gia cố bức màn khống chế.
Cơ mà thực lực đôi bên chênh lệch khoảng cách quá lớn, cho dù Thiên Chi Tứ Linh Khúc mười phần lợi hại cũng khó mà bù đắp nổi.
Chu Tước Toả duy trì được chừng ba nhịp thở thì bỗng từ bên trong một lưỡi liềm sáng như nước chui ra, “xoẹt xoẹt xoẹt” vài vụ âm thanh, con chim tước đã bị cắt xé thành muôn mảnh.
Chưa hết, một nguồn năng lượng cuồng bạo từ vị trí đó bất ngờ xuyên phá không gian, chuẩn xác nện thực mạnh vào người Như Ý.
“Bồng!”
May mà Như Ý kịp thời đưa Ngọc Nữ Cầm lên đón đỡ, nhờ vậy mới thành công thoát hiểm.
Chỉ có điều, hai mươi mốt sợi dây của Ngọc Nữ Cầm đã bị đứt mất mười ba sợi, đồng thời trên thân đàn xuất hiện một vết nứt khá sâu.
Đây chính là món quà lão cung chủ dành tặng nên Như Ý đặc biệt yêu thích, từ nhỏ đến lớn luôn mang theo bên mình, nâng niu trân quý như bảo bối.
Bởi vậy khi trông thấy hư hại trên Ngọc Nữ Cầm nàng vô cùng đau lòng, bèn cất vội vào trong túi không gian.
Mãi đến lúc đấy, thân hình nở nang lồi lõm của Hồng Diễm mới thực sự hiện ra.
Gương mặt bà ta lạnh như tiền, đôi mắt loé lên sát khí.
Bà ta muốn giết người!
Như Ý vừa mới ổn định thân hình thì bỗng thấy trước mặt lấp loáng ánh sáng, hoá ra là Liềm Đoạt Mệnh đã rời khỏi tay Hồng Diễm bổ tới.
Mấy ngàn năm, Hồng Diễm từng nhiều lần gặp qua Như Ý, Cát Tường nhưng tuyệt nhiên chưa giao đấu bao giờ.
Hôm nay bà ta mới phát hiện bọn chúng đều là Linh Giả song hệ, cùng tu luyện một bộ linh thuật công thủ vẹn toàn.
Bộ linh thuật này mô phỏng theo Thiên Chi Tứ Linh gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, uy lực cực kỳ bá đạo.
Cũng may là kinh nghiệm chiến đấu của hai con nha đầu này rất yếu nên chỉ có thể phát huy được một phần nhỏ sức mạnh mà thôi.
Cơ mà, nếu để bọn chúng có cơ hội trường thành thì nhất định trong tương lai sẽ trở thành đại địch của mình.
Hôm nay không giết khác nào thả hổ về rừng, tự tay trồng lên mối hoạ ngày sau?
Tinh thần lực được Hồng Diễm phóng thích, khống chế Liềm Đoạt Mệnh tinh chuẩn di chuyển, mang theo hơi thở tử vong không chút đình trệ hạ xuống.
Đúng lúc đó, bỗng Hồng Diễm nghe thấy giọng nói vừa tức giận vừa lo lắng của Võ Thiện Nhân: “Con mụ độc ác! Không được làm hại Như Ý của ta!”
Kế đó, bà ta trông thấy trên tay hắn ném ra một viên gạch màu vàng, bề mặt viên gạch hiện lên từng lớp vảy rồng, ở khúc ruột có bốn cái lỗ tròn xoe, toàn thân tản mác ra một luồng hào quang óng ánh chói mắt.