Đi thêm một đoạn, bắt gặp một hồ nước rộng lớn, dòng nước xanh biếc chảy nhè nhẹ, thi thoảng còn nghe tiếng cá quẫy mình nhảy lên khỏi mặt hồ.
Giữa hồ là một đình viện, thấy loáng thoáng có bóng người.
Hai người Võ Thiện Nhân vừa đến, một gã thanh niên dáng dấp cao lớn liền xuất hiện, cười nói: “Hoàng trưởng lão, Quân trưởng lão đang bên trong, không biết Thanh Hằng muội có chuyện gì chăng?”
Khác với thái độ khi nói chuyện cùng Võ Thiện Nhân, thiếu nữ giọng điệu uyển chuyển, đáp: “Nhờ Lưu sư huynh vào bẩm báo, Thanh Hằng có chuyện quan trọng cần gặp.”
“Hoá ra nàng tên Thanh Hằng!” Trong lòng Võ Thiện Nhân âm thầm ghi nhớ cái tên này.
Gã thanh niên suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu đi vào trong, trước khi rời khỏi ánh mắt hướng về Võ Thiện Nhân đầy thâm ý.
Võ Thiện Nhân vừa rồi được lão Kim mấy lần truyền âm cảnh báo nên không có hành động tuỳ tiện, lúc này thành thật đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.
Đợi một lát, gã thanh niên quay trở lại, hướng về Thanh Hằng nói: “Trưởng lão cho gọi sư muội cùng vị huynh đệ đây.”
Theo chân Thanh Hằng bước đến đình viện, Võ Thiện Nhân thấy có hai vị lão nhân đang ngồi đánh cờ. Mà cũng kỳ lạ, một người béo tròn, một người gầy như que củi, khi cả hai ngồi cạnh nhau trông quả có chút buồn cười.
Vị lão nhân thân hình to béo đặt quân cờ xuống, nhìn đồng bạn cười bảo: “Hoàng huynh tài nghệ ngày càng cao, ta xin chịu thua!”
Lão nhân khô gầy sắc mặt vui vẻ nói: “Ha ha, Quân huynh đã nhường rồi!”
Vị lão nhân to béo là Hoàng trưởng lão, nói thêm vài lời với lão nhân khô gầy, rồi khẽ đảo mắt về phía Thanh Hằng.
Trước ánh nhìn của đối phương, Thanh Hằng vội thành thật nói: “Bẩm nhị vị trưởng lão, hắn mới tỉnh dậy hôm nay, vãn bối không dám chậm trễ liền đưa đến đây.”
Nói đoạn, Thanh Hằng hướng về Võ Thiện Nhân, hàm ý rõ ràng đang nói về hắn.
Hoàng trưởng lão khẽ gật đầu, vẫy tay nói: “Được rồi! Ngươi lui xuống đi. Ở đây đã có ta và Quân trưởng lão.”
“Tuân mệnh! Đệ tử xin cáo lui!” Thanh Hằng cung kính hành lễ rồi bước ra ngoài.
Lúc này, lão nhân mập mạp là Hoàng trưởng lão nhìn Võ Thiện Nhân, mục quang hơi loé, nhàn nhạt nói: “Ngươi là ai? Đến từ đâu? Mau thành thật khai hết ra cho ta?”
Võ Thiện Nhân vừa ngước nhìn đối phương, bỗng nhiên thấy khó thở, toàn thân vô cùng khó chịu, dường như đang bị một thứ lực lượng vô hình áp chế. Hắn cảm giác trái tim như nén lại, cơ hồ có một tảng đá đè lên người, không cách nào nhúc nhích. Võ Thiện Nhân hoảng loạn, thiếu chút nữa thì la toáng lên.
Đúng lúc này, chợt nghe thanh âm của vị Quân trưởng lão kia: “Chỉ là một tiểu bối, Hoàng trưởng lão hà tất phải đao to búa lớn?”
Vị Hoàng trưởng lão cười cười, bảo: “Ha hả, theo thói quen mà thôi. Thật là khiến Quân huynh chê cười rồi.”
Lời vừa dứt, luồng uy áp vô hình lập tức biến mất. Võ Thiện Nhân tranh thủ thở một hơi, quỳ xuống, đập đầu binh binh mấy cái, gân cổ lên nói: “Vãn bối là Võ Thiện Nhân, xin ra mắt hai vị đại tiên! Kính chúc hai vị đại tiên phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn!”
Nghe hắn hét, sắc mặt hai lão nhân khẽ co gật vài cái. Hoàng trưởng lão ho nhẹ, giọng điệu cũng hoà hoãn hơn: “Người từ đâu đến?”
Võ Thiện Nhân nhanh nhảu đáp: “Vãn bối đến từ làng Vũ Đại. Hai vị đại tiên nếu rảnh rỗi, mời ghé thăm một chuyến, vãn bối nhất định sẽ thịnh tình chủ nhà đón tiếp. Còn có…”
“Nhóc con! Không được tự ý làm càn.” Không để hắn nói nhăng nói cuội, lão Kim từ bên trong Ngũ Hành Giới Chỉ vội truyền âm cắt ngang.
Võ Thiện Nhân khẽ rùng mình, trong lòng uỷ khuất nhưng vẫn biết cân nhắc nặng nhẹ, không dám luyên thuyên nữa.
“Ngươi vừa nói sao?” Hai vị lão nhân nghi hoặc nhìn về phía Võ Thiện Nhân.
Nhất thời Võ Thiện Nhân chưa biết đáp lại thế nào, may mắn có lão Kim truyền âm, hắn liền nhanh miệng nói: “Quê hương của vãn bối là một địa phương hẻo lánh nằm trên An Ký Đông đại lục.”
“An Ký Đông đại lục?” Nghe đến địa danh trên, vẻ ngạc nhiên trong mắt hai vị trưởng lão càng đậm.
Đông Hoà Tinh vốn được chia thành bốn lục địa theo bốn phương vị là An Ký Đông, An Ký Tây, An Ký Nam và An Ký Bắc. Mỗi đại lục có diện tích vô cùng rộng lớn, khoảng cách cực kỳ xa xôi, ngăn cách bởi Địa Trung Hải. Nghe nói Địa Trung Hải tồn tại vô số nguy hiểm, hoạ may chỉ có cường giả Thánh Cấp mới có thể yên ổn vượt qua. Người bình thường muốn di chuyển, nhất định phải dùng Dòng Chảy Thời Không truyền tống, tiêu tốn tài nguyên cực lớn.
Lão nhân to béo Hoàng trưởng lão hừ lạnh: “Ăn nói hàm hồ! Ngươi nên biết chúng ta đang ở An Ký Tây đại lục.”
Võ Thiện Nhân âm thầm kêu khổ, bản thân chỉ thuật lại lời của lão Kim mà thôi. Đây cũng là lần đầu hắn nghe đến địa danh An Ký Tây, Đông đại lục.
Quân trưởng lão vân vê chòm râu, nhàn nhạt bảo: “Hoàng huynh không nên nóng vội. Hãy để hắn kể rõ tình huống cụ thể rồi xử lý cũng chưa muộn.”
Võ Thiện Nhân cảm nhận hai lão nhân này nhìn bề ngoài tuy già yếu nhưng chỉ cần phẩy tay cũng đủ giết chết mình, vội vàng ngoan ngoãn nghe theo lời lão Kim.
Đại khái hắn kể rằng hôm đó đi lên núi, vô tình có một vòng xoáy màu đen hút vào, khi tỉnh dậy đã thấy bản thân ở nơi này. Lời hắn nói thật thật giả giả, rất khó phân biệt trắng đen.
Nghe xong, Quân trưởng lão sửng sốt nói: “Không lẽ thằng nhóc này vô tình gặp phải vết rách không gian?”
Hoàng trưởng lão chau mày, sau khi bắt Võ Thiện Nhân miêu tả kỹ càng một lượt, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, đồng tình bảo: “Chuyện này tuy hiếm nhưng rất có khả năng. Hắn tu vi quá yếu, sẽ không cách nào chống lại lực hút của vết rách không gian.”
Võ Thiện Nhân dỏng tai nghe ngóng nhưng trong lòng không hề nôn nóng. Bản lĩnh diễn kịch này hắn có kinh nghiệm đối phó, không lo bị đối phương phát hiện.
Trao đổi một hồi, Hoàng trưởng lão nhìn Võ Thiện Nhân nói: “Chúng ta tạm coi những lời ngươi nói là sự thực. Còn bây giờ hãy thành thật khai báo về xuất thân, cấm không được giấu diếm nửa lời, nếu phát hiện gian dối sẽ lập tức đánh chết.”
Thấy đã qua được ải đầu, Võ Thiện Nhân trong lòng cười hắc hắc, song ngoài mặt thì tỏ vẻ thành khẩn: “Bẩm báo hai vị đại tiên! Vãn bối là đứa trẻ đáng thương, mồ côi cha mẹ. Từ nhỏ đã biết sống thành thật, chăm chỉ, trung hậu, thiện lương, coi cái ác như kẻ thù,… Hai đại tiên biết không? Ở làng Vũ Đại, hương thân phụ lão cho đến trẻ nhỏ, ai ai cũng hết lòng yêu quý vãn bối. Bọn họ mỗi ngày đều mang đến cho vãn bối không biết bao nhiêu là đồ ăn thức uống, người thì con gà mái tơ, người thì trứng, cá, tôm, thịt heo, thịt bò… Đúng rồi, nhất là mấy đứa con gái trong làng, thề sống thề chết muốn được gả cho vãn bối. Ài… Nếu biết vãn bối xảy ra chuyện, hẳn là họ sẽ đau lòng đến chết!”
Võ Thiện Nhân làm bộ dáng xúc động, cố gắng rặn ra mấy giọt nước mắt. Hắn càng nói càng hăng say, chỉ có điều việc “trộm gà, trộm chó”, “lừa đảo, gạt người”… đã được thay thế bằng “của đem cho”, “nhà nhà yêu quý”, “người người tin yêu”.
Hai lão nhân ngồi nghe trợn tròn cả mắt. Ban đầu còn đỡ, càng về sau càng khó ngửi hơn, Quân trưởng lão hắng lên vài tiếng, xua tay bảo: “Được rồi, không cần phải kể tiếp. Thôi, lui ra đi, ta sẽ cho người phân phó sau.”
Đang trong tâm trạng hăng hái thì bị gạt đi khiến Võ Thiện Nhân buồn bực, song không dám bày tỏ thái độ, đành cung kính chắp tay chào hai người, nhanh chóng cất bước ra khỏi đình viện.
“Vãn bối xin cáo lui!”