Tê Ngưu tuy là linh thú cấp hai nhưng linh trí chưa mở, chỉ biết hành động theo bản năng.
Do đó, nó căn bản không thể phát hiện ra Võ Thiện Nhân đang ẩn núp bên trên.
Võ Thiện Nhân không cậy mạnh mà ra tay ngay.
Trong đầu hắn nhanh chóng tính toán các phương án hành động.
Dĩ nhiên là hắn không quên kiểm tra kỹ lưỡng kiện áo giáp mặc trên người.
Một thoáng sau, đột nhiên, một thân ảnh từ trên cao đổ xuống, như giao long xuất động, nhằm về con Tê Ngưu phóng đến.
“Choang.”
Một chém cực mạnh giáng thẳng vào đầu Tê Ngưu, nhưng không ngờ, chiếc sừng trên đầu nó vô cùng cứng rắn, giống như kim loại, mũi kiếm của Võ Thiện Nhân vừa chạm đến liền bị chặn đứng.
Tập kích bất thành, Võ Thiện Nhân liền đổ người sang một bên, lựa thế chém ngay vào cổ nó một nhát.
“Phập.”
Lưỡi kiếm quét ngang kéo theo một đường chỉ đỏ mỏng manh.
Chỉ là, lực tấn công này vẫn không thể phá được lớp phòng ngự cứng rắn của Tê Ngưu.
Võ Thiện Nhân có cảm giác như đang chém vào một loại cương thiết cực kỳ chắc chắn.
Tất cả hành động của Võ Thiện Nhân đã chọc điên Tê Ngưu.
Nó rống lên một tiếng.
Hai tròng mắt long lên sòng sọc.
Chiếc sừng vừa thô vừa dài chếch lên, nhắm về Võ Thiện Nhân đâm tới.
Dù sao đây cũng là một tồn tại tương đương Nhân Vực cấp chín, cấp mười, Võ Thiện Nhân không dám khinh thường vội vàng nhảy vọt qua một bên né tránh.
Nhưng con Tê Ngưu không chịu buông tha con mồi, liền quay đầu tiếp tục truy kích.
Võ Thiện Nhân vất vả di chuyển.
Mấy kiếm chém xuống nhưng vẫn không ăn thua trước sức chống chịu của lớp da dày thịt béo.
Xem ra nếu chỉ tấn công theo lẽ thường thì khó lòng mà hạ được con Tê Ngưu này.
Nghĩ đến bản thân đã là Nhân Vực cấp mười một mà còn bị một con linh thú cấp hai làm cho khốn đốn, hắn căm tức, quát: “Súc sinh.
Tưởng tao sợ mày sao?”
Thu lại thanh kiếm vào Ngũ Hành Giới Chỉ, thần sắc Võ Thiện Nhân tỏ vẻ ngưng trọng.
Trong nội thể, Ngũ Hành Linh Quyết cấp tốc khởi động, vận chuyển một vòng chu thiên, điều động chân linh khí từ đan điền đổ về cánh tay.
Bá khí của cảnh giới Nhân Vực cấp mười một được phóng thích.
Mang theo một luồng chấn nhiếp vô hình nhằm thẳng vào Tê Ngưu.
Tê Ngưu tuy chỉ là linh thú cấp hai nhưng vẫn có tia nhận thức mơ hồ.
Nó cảm nhận được một sự nguy hiểm phát ra từ đối phương.
Trong ánh mắt của nó bỗng toát nên nét sợ hãi, vẻ như muốn lập tức rời khỏi nơi đây.
Có điều, không để cho nó có thời gian bỏ trốn, thân hình Võ Thiện Nhân bỗng phiêu dật uyển chuyển, dậm nhẹ chân một cái đã lướt đến như bay.
“Đi chết đi.”
Võ Thiện Nhân chuẩn xác tung một quyền như trời giáng vào đầu Tê Ngưu.
“Long Hổ Thần Quyền đệ nhất thức: Ngã Hổ Phốc Thỏ.”
“Bồng.”
Đệ nhất thức Ngã Hổ Phốc Thỏ nằm trong Long Hổ Thần Quyền rốt cuộc cũng được thi triển.
Chiêu thức này Võ Thiện Nhân từng luyện tập trong thời gian dài nên về độ thuần thục không cần bàn cãi.
Chỉ là, hiệu quả ra sao thì chưa từng trải qua thực chiến nên khó mà biết được.
Một quyền sấm chớp chẳng khác nào một cơn lốc nện thẳng vào vị trí đại não của Tê Ngưu.
Chưa cần nói đến sự bá đạo của Long Hổ Thần Quyền, lần này Võ Thiện Nhân dùng đến chín thành linh lực nên sức công phá vô cùng mạnh mẽ.
Một đòn đả bay con Tê Ngưu nặng mấy trăm cân ra xa cả chục trượng.
“Rầm.”
Cơ thể nặng nề của Tê Ngưu văng tít về một hướng, vô tình đè sập cả một khối đá lớn.
Nó khẽ giãy giụa giây lát.
Hồi sau đã nằm thẳng cẳng, không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Võ Thiện Nhân sấn lại gần, thấy một bên đầu của Tê Ngưu đã vỡ vụn, lộ ra xương thịt bầy nhầy, máu tươi phun ra từng vòi lớn, nhuộm đỏ cỏ dại.
Đánh chết Tê Ngưu chỉ với một chiêu, Võ Thiện Nhân không tin vào mắt mình, ngạc nhiên thốt lên: “Con bà nó! Ta mạnh đến vậy cơ à?”
Chứng kiến uy lực bá đạo của Ngã Hổ Phốc Thỏ, nhưng chẳng biết vì sao Võ Thiện Nhân vẫn cảm giác có điều gì đó thiếu sót.
Nhớ lại lần đó, bên trong Thức hải, khi người thần bí thi triển Long Hổ Thần Quyền, tất cả chín thức đều toát lên nét cương mãnh như Bạch Hổ, uyển chuyển tựa Thanh Long, một quyền đánh ra trời long đất lở, mang uy thế trấn áp thiên địa.
Thế nhưng Ngã Hổ Phốc Thỏ mà Võ Thiện Nhân vừa thi triển, xét về uy lực và thần thái vẫn chưa cách nào chạm tới cảnh giới đó.
Theo phân tích thì hắn cho rằng có lẽ tu vi bản thân còn quá yếu nên khó lòng phát huy uy lực chân chính của Long Hổ Thần Quyền.
Bỏ qua nghi hoặc này, Võ Thiện Nhân lấy thanh kiếm, nhanh chóng thu thập nội đan của Tê Ngưu.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì nội đan linh thú cấp hai có giá khoảng năm mươi linh thạch.
Ngay sau đó, rất nhanh, Võ Thiện Nhân đã cắt rời hai chân của Tê Ngưu.
Hắn tiện tay chặt mấy cành cây, đóng thành một bộ giàn nướng đơn giản, không quên bỏ bên dưới mấy nhành củi khô.
Linh lực vừa động, đầu ngón tay Võ Thiện Nhân bắn ra một chùm sáng, vừa chạm vào đám củi khô liền bắt lửa cháy bùng lên.
Dưới sự tận tình chăm sóc của Võ Thiện Nhân, độ nửa cảnh giờ sau, cặp đùi Tê Ngưu đã chín vàng ươm, mỡ nhỏ tí tách xuống dưới, hương thơm tràn ngập bay lên.
Mùi thơm của thịt nướng xộc thẳng vào cánh mũi khiến cái bụng đang đói cồn cào la ó ầm ỹ.
Võ Thiện Nhân nhanh chóng cắt một tảng thịt lớn, lấy ra một lọ gia vị chuẩn bị sẵn rắc lên rồi há miệng cắn mạnh một miếng, thần sắc lộ vẻ hưởng thụ.
Cảm nhận vị ngọt mềm của thịt, giòn tan của lớp da, Võ Thiện Nhân hít hà thưởng thức: “Chà! Thịt con Tê Ngưu này không tệ.
Mùi vị rất ngon.”
Thịt linh thú dĩ nhiên ngon hơn hẳn so với mấy loài động vật thông thường.
Võ Thiện Nhân cứ ăn ngấu nghiến, đến sau cùng, ngay cả chính hắn cũng không biết là nguyên cặp chân của Tê Ngưu đã nằm gọn trong bụng mình.
Võ Thiện Nhân vuốt ve cái bụng, cảm thấy vô cùng thư thái, dễ chịu.
Trong đầu thầm nghĩ: “Ở trong Tây Nguyên này có vô số linh thú.
Vậy là ta không cần lo lắng đến chuyện ăn uống rồi.
Hà hà…”
Nghỉ ngơi một chút, hắn tiến về xác con Tê Ngưu.
Đồ ngon không thể uổng phí.
Võ Thiện Nhân liền tiện tay thu cả con Tê Ngưu bỏ vào Ngũ Hành Giới Chỉ.
Thu dọn hành trang, hắn lại tiếp tục hành trình khám phá Tây Nguyên..