Thẳng một đường, Võ Thiện Nhân gặp thêm không ít linh thú khác nhưng hắn đã có kinh nghiệm nên đều xử lý gọn gàng, sạch sẽ.
Trong số đó, phần lớn là linh thú cấp một, linh thú cấp hai số lượng ít hơn.
Không biết do số hắn xui xẻo hay vì nguyên nhân nào khác mà mục tiêu của chuyến đi này, Tiểu Hắc Cẩu, linh thú cấp một vẫn không thấy một con nào xuất hiện.
Theo như lộ trình, hắn sẽ quét ngang khu vực Gia Lai.
Giới hạn cuối cùng là đến biển hồ Tơ Nưng, vượt qua ranh giới đó sẽ tiến vào vùng đất Kon Tum, cũng chính là khu vực trung tâm, tồn tại các loài linh thú cấp ba, cấp bốn.
Võ Thiện Nhân vốn gan thỏ đế, dẫu có các vàng thì hắn cũng chẳng muốn mang cái mạng nhỏ của mình ra đánh cược.
Cảnh giới Nhân Vực cấp mười một, hắn có thể dễ dàng đối phó với đám linh thú cấp một, cấp hai.
Đụng độ linh thú cấp ba sẽ khó chơi hơn một chút.
Còn nếu xui xẻo gặp cấp bốn trở lên chỉ có nước vắt chân lên cổ mà chạy.
Mới đó, linh thức của Võ Thiện Nhân bỗng cảm ứng được một con Nhím Lông Vàng, linh thú cấp một đang rục rịch di chuyển trong bụi cỏ.
Võ Thiện Nhân tung mình vọt lên trên cành cây, nhanh như chớp đã ra tay bén ngọt, chỉ một chiêu liền kết thúc sinh mệnh của con linh thú.
Đối với đám linh thú cấp một này, việc Võ Thiện Nhân ra tay thì chẳng khác nào câu “giết gà mà dùng dao mổ trâu”.
Nhưng Võ Thiện Nhân không lấy làm hổ thẹn, ngược lại cảm thấy bản thân rất có thành tựu.
“Lão Đại ta đã ra tay thì đám linh thú cỏn con này chỉ có nước đi chầu ông bà ông vải.
Hắc hắc…”
Cứ thế mà đi, nhẩm tính đoạn đường Võ Thiện Nhân đã vượt qua ước chừng lên đến mấy mươi dặm.
Càng vào sâu, số lượng linh thú xuất hiện càng nhiều.
Võ Thiện Nhân cũng đã may mắn gặp được một đàn Tiểu Hắc Cẩu bao gồm tám con.
Sau một hồi quần chiến, dựa vào uy lực của Long Hổ Thần Quyền đệ nhất thức “Ngã Hổ Phốc Thỏ”, hắn đã thành công thu thập được toàn bộ.
Có được thu hoạch đầu tiên, Võ Thiện Nhân vô cùng vui mừng, miệng cười như hoa nở.
Đi thêm một lát, Võ Thiện Nhân bỗng ngừng lại, tỏ vẻ nghi hoặc: “Kỳ lạ thật! Từ khi vào Tây Nguyên vì sao ta vẫn không thấy bóng người nào nhỉ?”
Vừa nhắc đến, bất chợt nghe âm thanh tiếng người huyên náo từ xa vọng tới, sau đó là một tiếng gầm thật lớn chứa đầy vẻ phẫn nộ.
“Xông lên anh em.
Giếttttttt!”
“Gàoooooo…”
Võ Thiện Nhân giật mình, vội vàng xác định phương hướng rồi nhanh chóng di chuyển về hướng phát ra âm thanh đó.
Chẳng mấy chốc, hắn đã thấy đằng xa hiện lên một tràng kịch chiến.
Võ Thiện Nhân không dám manh động, liền mon men đến gần rồi ẩn mình vào một bãi lau sậy trông ra.
Trước mắt là một con linh thú thân thể to lớn, cái bụng cách mặt đất mười trượng, bốn chân to như bốn cây cột đình, bộ lông trắng mượt mà, trên đầu là hai cặp sừng màu xanh ngọc óng ánh, xinh đẹp rực rỡ.
Võ Thiện Nhân lập tức nhận ra: “Hàn Ngọc Lộc Vương, linh thú cấp bốn, thực lực tương đương với Tướng Cấp sơ kỳ.”
Ngay sau đó, hàng loạt câu hỏi bất chợt hiện lên trong đầu: “Linh thú cấp bốn? Không phải cấp bậc này chỉ sinh sống tại khu vực trung tâm sao? Vì nguyên nhân nào lại đột nhiên xuất hiện ở ngay chỗ này?”
Vây quanh Hàn Ngọc Lộc Vương là một nhóm người, nhân số khoảng mười bốn, mười lăm.
Nhìn trang phục rõ ràng là môn sinh của Thánh Viện.
Đa số cảnh giới tu vi đều ở Nhân Vực cấp mười hai đến mười ba.
Nếu là vậy, theo Võ Thiện Nhân phỏng đoán bọn họ cũng giống như hắn, ắt hẳn đều là giới tân sinh mới gia nhập nội viện.
Chuyện môn sinh kết thành đội ngũ như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Trong Tây Nguyên rộng lớn, nếu có thêm đồng đội bên cạnh thì sẽ giảm thiểu nguy hiểm, còn góp phần nâng cao thu hoạch, sau đó quay trở ra ngoài bán lại cho các cửa hàng thu mua trên Thông Thương Phong.
Lúc này, đám môn sinh Thánh Viện sát khí đằng đằng, trên tay lăm le cầm chắc binh khí, liên tục công kích Hàn Ngọc Lộc Vương.
Hàn Ngọc Lộc Vương cảm nhận được sự nguy hiểm, ngửa đầu kêu lên một tiếng, hai chân nhảy lên lấy đà, định phi thân ra ngoài vòng vây, muốn tìm đường trốn chạy.
Ngay khi Hàn Ngọc Lộc vương nhảy vọt, trong nháy mắt, hơn mười đạo thân ảnh nhất tề xông lên, binh khí trên tay loang loáng bổ thẳng vào thân thể của nó.
Trong đám môn sinh, có một gã hai tay kết quyết, tiến hành thi triển linh thuật.
Chẳng bao lâu sau, bỗng ngay dưới mặt đất mọc lên một đám dây leo, tốc độ thật nhanh, mới đó đã vươn lên rồi quấn chặt lấy bốn chân của Hàn Ngọc Lộc Vương kéo xuống.
Võ Thiện Nhân giật mình kinh ngạc: “Là Mộc Hồn Toả Trận.
Linh thuật hệ Mộc.”
Mộc Hồn Toả Trận là một trong ba bộ linh thuật nhận từ tay Thảo Linh đường chủ.
Võ Thiện Nhân từng dành chút thời gian để nghiên cứu nên nhận ra ngay.
Theo hắn nhận định, đội ngũ này cực kỳ chuyên nghiệp, kết hợp với nhau rất ăn ý.
Đặc biệt, còn có một tên cảnh giới đã chạm đến Nhân Vực đỉnh phong, có lẽ là người cầm đầu.
Nhìn người này khá quen mắt nhưng Võ Thiện Nhân không nhớ rõ là đã gặp hắn ở đâu.
Bỗng một tiếng quát vang lên: “Súc sinh.
Mau lăn về cho ta!”
Hoá ra tên thủ lĩnh tu vi Nhân Vực đỉnh phong đã ra tay.
Hắn sử dụng một thanh đại đao, hung hăng nhằm đỉnh đầu Hàn Ngọc Lộc Vương công kích.
Linh lực cường hãn trên người bùng nổ, lưỡi đao mang theo nguồn sát thương cực mạnh loang loáng bổ tới.
Hàn Ngọc Lộc Vương chưa kịp đào tẩu đã bị đám môn sinh liên thủ tấn công, cưỡng ép quay về mặt đất.
Nhân cơ hội này, đám môn sinh thế công càng mạnh, chiêu số tuôn ra dũng mãnh, liên miên không dứt.
Bỗng thấy một tên môn sinh tay giơ lên cao, sau một hồi thi triển bí pháp, lập tức lòng bàn tay xuất hiện một hỏa cầu đỏ rực.
Trong nháy mắt, hoả cầu đã biến hoá to bằng đầu người.
Hơi thở của tên môn sinh trở nên gấp gáp, hắn vươn tay ném thẳng hoả cầu về phía Hàn Ngọc Lộc Vương.
Võ Thiện Nhân ồ lên một tiếng: "Linh giả hệ Hoả.”
Hắn nhận ra chiêu thức mà tên nam sinh vừa sử dụng chính là Nộ Viêm Bạo.
Đây tuy chỉ là linh thuật bậc thấp nhưng xét về lực công kích không hề tầm thường.
“Grào.”
Trong lúc nhất thời, Hàn Ngọc Lộc Vương không cách nào thoát khỏi vây khốn.
Càng lúc nó càng bị dồn ép vào chân đường.
Hàn Ngọc Lộc Vương phẫn nộ, thống khổ gào thét, hai chiếc sừng bỗng phát ra ánh sáng lấp lánh màu xanh.
Giữa tiết trời oi bức nhưng ai nấy bỗng dưng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Hàn Ngọc Lộc Vương ngửa đầu hú dài, bắt đầu tiến hành phản công.
Cặp sừng lấp lánh phóng xuất ra hai luồng hào quang to bằng cổ tay, đích ngắm là đội ngũ môn sinh.
Không gian xung quanh bỗng trở nên vặn vẹo.
“Chíu.”
Thấy có biến, tên thủ lĩnh Nhân Vực đỉnh phong bỗng hét lớn: “Cẩn thận! Đây chính là tuyệt chiêu bảo mệnh của con linh thú này.”