Đêm dần trôi, không bao lâu phía đằng đông mặt trời ló dạng, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Đến lúc này, Võ Thiện Nhân mới chậm rãi mở mắt.
Thật kỳ lạ! Qua một đêm, hắn cảm nhận dường như thực lực của mình tăng lên đáng kể.
Sau khi trò chuyện với lão Kim, rốt cuộc lão cười ha hả bảo: “Có gì đâu mà nhóc con bất ngờ.
Ngoài việc ngươi sở hữu linh mạch hoàn mỹ thì ở vùng hồ Suối Hai này, ta phát hiện có một linh mạch thiên địa tồn tại.
Tuy phẩm chất hơi kém một chút nhưng đối với Nhân Vực như ngươi lại rất có ích.”
Võ Thiện Nhân ngạc nhiên hỏi: “Thiên địa cũng có linh mạch sao?”
Không cần suy nghĩ nhiều, lão Kim liền nói ngay: “Ngươi chưa từng nghe nói “Thiên địa có linh” sao? Con người có linh mạch thì dĩ nhiên thiên địa cũng có linh mạch.
Linh mạch của thiên địa không chỉ giúp linh giả nhanh chóng đề thăng tu vi mà quan trọng hơn còn giúp linh giả cảm ngộ Ngũ đại thuộc tính.
Từ đó có thể dễ dàng thao túng nguyên tố, nâng cao uy lực của linh thuật.”
Võ Thiện Nhân chớp chớp đôi mắt, tươi cười hớn hở, khẳng định chắc nịch bảo: “Hoá ra còn có loại chuyện tốt như vầy.
Thật là khiến ta mở mang tầm mắt rồi.
Nếu vậy ta sẽ ở đây tu luyện, đột phá lên cảnh giới Nhân Vực cấp mười hai.”
Bảy ngày sau.
Thật đáng tiếc, Võ Thiện Nhân vẫn là Nhân Vực cấp mười một.
Hắn đã quên béng rằng trong cơ thể mình đang có một kẻ phá bĩnh ngang ngược.
Đó chính là mầm mống linh phách.
Dù có linh mạch thiên địa hỗ trợ nhưng hắn vẫn không tài nào bước vào Nhân Vực cấp mười hai.
Mỗi lần chuẩn bị đột phá đều bị mầm mống linh phách tham lam hút sạch chân linh khí.
Chuyện này khiến Võ Thiện Nhân tức muốn ói máu.
Nếu cứ như vậy, nói không chừng cả đời này hắn cũng sẽ mãi dậm chân ở Nhân Vực cấp mười một mất.
Cũng may, còn có một chuyện vui mừng giúp an ủi hắn, đó là cảm ngộ của hắn về các loại thuộc tính được tiến thêm một khoảng cách đáng kể.
Vì vậy, tuy rằng tu vi của hắn không tăng tiến nhưng xét về thực lực thì lại gia tăng một cách bất ngờ.
Ngày hôm sau, dùng xong bữa sáng, Võ Thiện Nhân phân vân chưa biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng đành truyền âm hỏi ý kiến lão Kim.
“Lão Kim! Hiện tại ta không thể tăng cấp, theo người thấy có nên quay trở về nội viện hay tiếp tục ở đây tu luyện?”
Đợi một lát, thấy lão Kim trả lời: “Ở nơi này có linh mạch thiên địa, ngươi nên tận dụng tu luyện một thời gian, sẽ rất có lợi trong việc cảm ngộ.
Không nên uổng phí.”
Võ Thiện Nhân nghĩ đến mầm mống linh phách thì chán nản nói: “Nhân Vực cấp mười hai, không biết phải chờ đợi đến ngày tháng năm nào nữa đây?”
Lão Kim cười ha ha, đùa giỡn bảo: “Không cần lo lắng.
Ta cảm nhận linh phách của ngươi rất bá đạo.
Nhất định một khi xuất thế sẽ khiến cho linh giới chấn động.”
Ngừng một nhịp, bỗng lão nói tiếp: “Nhóc con, hiện tại thực lực của ngươi không tệ.
Xử lý mấy con linh thú cấp một, cấp hai hiển nhiên không thành vấn đề.
Nhưng suy đi nghĩ lại, lỡ như ở địa phương này gặp phải biến cố, với cảnh giới mèo cào đó thì sẽ rất khó lòng thoát thân.
Vì vậy ta sẽ truyền cho ngươi một bộ linh thuật tu luyện thân pháp, có thể biến nguy thành an, thoát khỏi hiểm cảnh.”
Võ Thiện Nhân nghe nói trong lòng thầm mắng: “Lão già thối.
Có hàng ngon mà ém đến giờ này mới chịu tung ra.”
Lại nghe lão Kim bảo: “Bộ linh thuật này thuộc hành Thuỷ, rất khó tu luyện, yêu cầu về cảm ngộ Thuỷ thuộc tính cực cao.
Vốn cần đạt thực lực Vương Cấp mới đủ khả năng tu luyện, nhưng ngươi sở hữu linh mạch hoàn mỹ nên có lẽ sẽ lĩnh hội được một phần nào đó.
Một khi tu luyện thành thạo bộ thân pháp này sẽ đề thăng tốc độ của ngươi lên cao, cực kỳ hữu dụng trong giao tranh hay chạy trốn, có tên là Phong Quyển Tàn Vân.”
Nghe lão Kim giới thiệu, Võ Thiện Nhân hớn hở nói: “Phong Quyển Tàn Vân.
Cái tên thật là bá đạo.”
Ngay sau đó, thông qua Ngũ Hành Giới Chỉ, một luồng thông tin bỗng truyền thẳng vào não bộ, Võ Thiện Nhân kinh hỉ, vội vàng đón nhận.
Khoảng nửa canh giờ, thần sắc hắn khẽ biến, tỏ ra vô cùng kích động, không nhịn được phải reo lên một tiếng: “Phong Quyển Tàn Vân.
Ha ha… Đúng là thứ mà ta đang cần.”
Bộ linh thuật Phong Quyển Tàn Vân dựa vào những biến hóa vô cùng vô tận của Thuỷ nguyên tố mà sáng tạo thành.
Nước có khi động, có khi tĩnh, có lúc chảy nhanh, có lúc chảy chậm, có lúc chảy về đông, lại có lúc đổ về tây...!Phong Quyển Tàn Vân dựa trên sự biến hóa đó mà chia thành muôn vàn chiêu số.
Một khi tu luyện đại thành liền có thể di chuyển nhanh như gió cuốn, nhẹ như mây trôi.
Nói chính xác thì Phong Quyển Tàn Vân hoàn toàn là một bộ thân pháp thiên về tốc độ nên lúc chiến đấu sẽ khiến cho đối thủ không có cách nào đánh trúng bản thân, còn dùng khi chạy trốn thì kẻ địch chỉ có đường ngửi khói ở phía sau.
Mặt khác, Phong Quyển Tàn Vân giống như một quan niệm sống ôn hoà nên linh giả cũng phải biết tuỳ cơ ứng biến để sử dụng phương thức ôn hoà, chứ không phải nhắm mắt tuân theo răm rắp những quy tắc cứng nhắc của bộ pháp.
Cần phải luôn ghi nhớ phương châm “Dĩ bất biến, ứng vạn biến” mới chân chính phát huy tối đa hiệu quả.
Sự lợi hại của Phong Quyển Tàn Vân còn được thể hiện ở chỗ có thể khống chế Thuỷ nguyên tố, khiến toàn thân nhẹ bẫng mà bay lên, khoảng cách bay xa hay gần, cao hay thấp còn phụ thuộc vào độ mạnh hay yếu của tinh thần lực.
Tất nhiên đây chỉ là một dạng mượn ngoại lực, không giống như cảnh giới Vương Cấp có thể chân chính kiểm soát được thiên địa linh khí mà lăng không phi hành.
Trầm ngâm nghiên cứu nửa buổi, cuối cùng Võ Thiện Nhân cũng nắm được những đường nét cơ bản của bộ linh thuật.
Đúng theo như lời lão Kim, muốn lĩnh ngộ Phong Quyển Tàn Vân thì tiêu chuẩn cảnh giới lý tưởng cần phải đạt tới Vương Cấp sơ kỳ.
Có điều, Võ Thiện Nhân tuy mới ở Nhân Vực cấp mười một nhưng lại may mắn sở hữu linh mạch hoàn mỹ, vậy nên nếu kiên trì thì vẫn có cơ hội thành công.
Võ Thiện Nhân trong lòng nôn nóng, liền quyết định: “Phong Quyển Tàn Vân? Được, ta thử một chút xem có thể tu luyện hay không.”
Dứt lời, thân hình hắn khẽ động, lập tức di chuyển theo các thức có trong Phong Quyển Tàn Vân.
Hình bóng Võ Thiện Nhân biến hóa lúc nhanh lúc chậm.
Hết đi lên rồi lại lùi xuống.
Sang trái rồi qua phải.
Nhìn vô cùng rối rắm nhưng bước chân lại không hề loạn, còn mang đến cảm giác nhịp nhàng uyển chuyển, cực kỳ vi diệu.
Cứ thế, Võ Thiện Nhân miệt mài tu luyện theo bộ pháp.
Ban đầu rất từ tốn chậm chạp nhưng về sau tốc độ dần dần tăng dần lên, cuối cùng chỉ còn nhìn thấy một bóng người lờ mờ di động trong không gian.