Quay trở lại với Võ Thiện Nhân, nếu không phải mầm mống linh phách đột nhiên bạo động thì hắn đã sớm biến khỏi khu vực này rồi.
Lúc này, hắn đang không ngừng di chuyển về một hướng.
Càng lúc tín hiệu của mầm mống linh phách càng rõ ràng, dường như đang tỏ vẻ vô cùng hưng phấn, không ngừng thúc giục hắn tiếp tục tiến lên.
Đi thêm được một đoạn, sau một hồi mò mẫm, Võ Thiện Nhân bắt gặp một động khẩu.
Đây là một thạch động vô cùng bí ẩn, xung quanh còn có các tảng đá to lớn che chắn, nếu không ở gần quan sát kỹ càng thì rất khó nhận ra.
Dù rằng mầm mống linh phách luôn truyền tín hiệu thúc giục nhưng Võ Thiện Nhân nào dám tùy tiện xông bừa vào trong thạch động.
Biết đâu đây là hang ổ của một đầu linh thú cấp bốn, cấp năm nào đó thì chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
Võ Thiện Nhân tỏ vẻ thận trọng, vội vàng ẩn mình sau một phiến đá, thần thức liên tục thăm dò, quan sát động tĩnh.
Nửa canh giờ trôi qua, Võ Thiện Nhân vẫn im lìm bất động.
Đôi mắt hắn chăm chú nhìn về phía thạch động, không hề thấy bất kỳ sự tồn tại nào của linh thú nào hết.
Võ Thiện Nhân thầm nghĩ mình không thể chờ đợi mãi như vậy được.
Hơn nữa không xa còn có Thần Cấp cường giả đang tranh đấu, lỡ như đánh nhau chán chê phía đó, bọn họ dời chiến trường qua chỗ này thì hắn chỉ có nước co vòi mà chạy.
Bỗng trong đầu nhớ đến một chuyện, Võ Thiện Nhân chợt đứng phắt dậy, hai mắt sáng quắc: “Phải rồi, sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ? Chẳng phải là ông ngoại từng nói đám linh thú đã bỏ chạy ra hết rồi sao? Nếu vậy thì đây có lẽ chỉ là một thạch động trống không mà thôi.
Con bà nó! Ta làm gì phải lo sợ trước sau như thế?”
Nghĩ đến đây, Võ Thiện Nhân cảm thấy yên tâm hơn, quyết định hành động ngay, tiến vào thạch động.
Để an toàn hơn, hắn thi triển trên thân thể một màn Thổ Thuẫn bảo vệ.
Lúc này trời vẫn còn một màu đen dày đặc.
Dù rằng không thể nhìn bằng mắt thường nhưng thông qua thần thức Võ Thiện Nhân vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được mọi vật xung quanh.
Nhận thấy mọi sự yên ổn bình thường, Võ Thiện Nhân cẩn thận đi sâu vào trong.
Đây là một hang động tự nhiên, đỉnh vòm cách mặt đất rất xa, trên trần động là những phiến nham thạch đủ mọi hình dáng cũng như kích thước.
Đi thêm một đoạn, Võ Thiện Nhân bất giác cảm thụ thấy một hơi nóng khủng khiếp phả vào mặt, tựa hồ bản thân như bị quẳng vào một hỏa lò, vô cùng nóng bức, ngột ngạt.
Hắn vội vận dụng linh lực xoa tan hoả khí, tiếp tục sải bước.
Cái hang động này không ngờ lại có vẻ như vô tận, quanh co khúc chiết, gần như làm người ta không phân biệt được phương hướng.
Không gian động tối om, chung quanh hoàn toàn yên lặng, không có lấy một âm thanh.
Càng tiến vào sâu bên trong, cảm giác nóng bỏng ngày càng tăng.
Hiện tại Võ Thiện Nhân đã rõ ràng cảm nhận sức nóng hừng hực phả vào da thịt, cũng may có màn bảo hộ Thổ Thuẫn nên tạm thời vẫn có thể chịu đựng.
“Nơi này tại sao lại nóng quá vậy?”, Võ Thiện Nhân lúc lắc đầu, miễn cưỡng trấn định tâm trí.
Thời gian một tuần trà qua đi, Võ Thiện Nhân xuất hiện ở một khúc rẽ.
Hắn dừng chân, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương.
Trước không khí kỳ lạ nơi này, Võ Thiện Nhân càng nâng cao cảnh giác, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, khuếch tán tối đa phạm vi thần thức, hướng tới phía trước dò xét.
Một lát sau, sắc mặt hắn có nét biến hóa, chần chờ một chút, sau đó cắn răng đi qua ngã rẽ.
Đi thêm vài bước thì đột nhiên phía trước bỗng sáng ngời, chợt hiện lên một lòng thạch động khổng lồ, diện tích rộng mấy trăm trượng, chiều cao cũng phải đến vài chục thước.
Thạch bích trên đỉnh động lóe ra hào quang nhàn nhạt, Võ Thiện Nhân để ý nhận ra nguyên nhân gây cảm giác nóng bức chính xác là phát từ chỗ này.
Cách đó không xa, có một hồ nước màu đỏ, tỏa sức nóng kinh người, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Trong hồ không ngờ còn có một phiến cự thạnh nhô lên, trông như một hòn đảo nhỏ.
Khi ánh mắt Võ Thiện Nhân lướt qua đó, bỗng thấy một vật hình thù trông như một quả trứng khổng lồ, lớp vỏ bên ngoài màu vàng ánh kim, vô cùng đẹp mắt.
Trong cơ thể hắn, mầm mống linh phách bất ngờ cuống cuồng bạo động dữ dội, có vẻ như đang cực kỳ hưng phấn.
Quan sát hết thảy một lượt, thấy mọi thứ xung quanh đều rất bình thường, Võ Thiện Nhân liền khẳng định, quả trứng màu vàng kia chính là nguyên nhân dẫn đến những biểu hiện khác lạ của mầm mống linh phách.
Võ Thiện Nhân nhón chân, nhẹ nhàng dùng Phong Quyển Tàn Vân đáp xuống cự thạch.
Ở khoảng cách gần, Võ Thiện Nhân phát hiện quả trứng vàng tỏa ra một sức nóng khủng khiếp, khiến hô hấp có phần khó khăn.
Lượn lờ mấy vòng xung quanh, Võ Thiện Nhân gật gù thầm bảo: “Quả trứng này to thật đấy, đường kính bằng hai lần vòng tay của ta.
Cao đến gần ba thước.
Không biết bên trong này có thứ gì đặc biệt thu hút mầm mống linh phách của ta? Hay là đập bể nó xem sao?”
Nghĩ vậy, Võ Thiện Nhân hùng hổ sấn đến, sắn ống tay áo lên, định bụng đánh ra một quyền.
Đúng lúc, bỗng giọng của lão Kim vang lên: “Nhóc con, ta vừa thiếp đi một lúc mà ngươi lại gây chuyện sao?”
Nhắc đến lão Kim, sau khi rời khỏi trận chiến, Võ Thiện Nhân có truyền âm mấy lần nhưng không hề thấy lão phản ứng.
Trước đó không lâu, lão Kim có nói sau lần triệu hồi Bích Thuỷ Thần Quy, nguyên khí còn sót lại của lão bị hao tổn nặng nề, vì vậy cần dành nhiều thời gian nghỉ ngơi khôi phục, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hồn thể.
Vì vậy mà đoạn thời gian gần đây, nhiều khi Võ Thiện Nhân không thể chủ động liên lạc với lão.
Vào thời điểm quan trọng này, nghe lão truyền âm thì vô cùng vui mừng, liền nói ngay: “Ông ngoại.
Cháu đang ở trong một hang động rất kỳ lạ.”
Nghe câu nói ngô nghê của hắn, lão Kim vừa bực tức vừa buồn cười bảo: “Nói lời thừa thãi.
Chẳng lẽ ta không thấy hay sao?”
Võ Thiện Nhân cười hắc hắc, vội thuật lại rành mạch những hành động bất thường của mầm mống linh phách.
Nghe xong câu chuyện, lão Kim tỏ vẻ kinh ngạc, nói: “Đó là nhóc con chưa biết, mầm mống linh phách cũng có linh tính.
Nhất định quả trứng màu vàng này có điểm nào đó thu hút mầm mống linh phách nên nó mới biểu hiện như vậy.”
Ngừng một nhịp, lại nghe lão Kim bảo: “Quả trứng màu vàng này không phải vật tầm thường.
Thông qua khí tức còn sót lại, ta chắc chắn nó chính là do đầu Hoàng Kim Cự Long vừa mới sinh ra đó.”