Nhẩm ngày thì cũng đã về nhà được hơn một tháng, khoảng thời gian này đều là ra ngoài chơi net uống rượu cùng anh em, gặp gỡ chém gió cùng bạn học cũ. Có vài người bạn cấp ba cũ thật khiến cho Trương Quang Bảo chán nản, còn nhớ hồi còn học cấp ba, thành tích của mấy tên ngốc đó chẳng ra làm sao, là nhóm người bị thầy cô lãng quên, sau đó tốt nghiệp cấp ba, bọn họ không học đại học, chú ý, là không học đại học, không phải thi không được, thời nay chỉ cần nộp học phí thì bất kể là học đại học hay thạc sĩ đều có thể tùy ý chọn, đáng sợ nhất là còn có liên thông thạc sĩ, dường như ở thời đại này văn bằng đã không còn có giá trị nữa.
Mấy tên đó vừa tốt nghiệp cấp ba thì ra lăn lộn trong xã hội, có người buôn bán, có người ra ngoài làm việc, bây giờ ai nấy lăn lộn thành chó đội lốt người hết, vừa gặp mặt không nói gì đã đưa ra một tấm danh thiếp, tiêu đề bên trên đều là đao to búa lớn, không phải là giám đốc thì là ông chủ rồi số điện thoại, điện thoại cố định, số fax đều có đầy đủ trên đó, khiến cho Trương Quang Bảo nghiến răng nghiến lợi thề trong lòng, rồi sẽ có một ngày anh đây làm cho mấy người một tấm danh thiếp vàng ròng a4, 16 số để mấy người đem theo một chiếc túi đựng mang về!
Nói thật thì, gia cảnh Trương Quang Bảo không hề tốt, cha mẹ đã gần năm mươi nhưng vẫn ra ngoài làm việc, tuy rằng không phải lo việc ăn mặc nhưng để nói đến gia cảnh thường thường thì vẫn còn kém một chút. Anh học đại học, ngay lúc phải tiêu tiền, cha mẹ lại đang eo hẹp. May là sắp tốt nghiệp đại học rồi, Trương Quang Bảo cân nhắc sau khi ra xã hội sẽ không kén cá chọn canh, làm giám đốc gì đó trước, giảm áp lực cho cha mẹ.
Hôm nay Trương Quang Bảo dậy sớm, thay áo sơ mi mới mua, quần tây đen, rồi xịt nửa bình keo lên mái tóc ngắn, chải dựng từng cọng từng cọng lên, vốn dĩ còn định lén lút trộm cà vạt của ông ngoại để thắt, như vậy mới giống dân ngành IT.
Nhưng sau đó nghĩ lại thì vẫn là thôi đi, trời nóng như vậy thắt cái đó lên để làm gì. Người xưa có câu: Đàn ông cống hiến cho người đánh giá cao họ, phụ nữ làm đẹp cho người tán thưởng họ, người đàn ông này cũng vậy, thậm chí là còn hơn vậy nữa. Cứ coi như là Trương Quang Bảo ăn no rồi không việc gì làm, nghèo khổ trong vui vẻ đi. Đối với anh mà nói thì hôm nay là một ngày tốt, người bạn gái cả năm không gặp lại hẹn gặp mặt hôm nay, nhìn dáng vẻ của tên nhóc này, ngó qua ngó lại trong gương, đôi lúc còn cười với chính mình trong gương rồi còn thay đổi các biểu cảm khác nhau.
Thảo nào, tình cảm năm năm, một ngày không gặp như cách ba thu đừng nói là một năm.
“Bây giờ cô ấy có xinh hơn trước không? Sẽ ăn mặc như thế nào để ra gặp mặt đây? Đợi chút nữa gặp được cô ấy, câu đầu tiên sẽ nói gì đây?...” Những câu hỏi như thế này cứ hiện lên không ngừng trong đầu Trương Quang Bảo.
“Ông ngoại, bà ngoại, cháu đi ra ngoài một chuyến, trưa không về ăn cơm đâu.” Đi ra khỏi phòng khách, Trương Quang Bảo nhỏ giọng nói. Ông ngoại đang đọc báo, nghe vậy thì gỡ kính xuống, nhíu mày hỏi: “Đi đâu đó? Không về ăn cơm? Bà ngoại cháu còn đặt biệt mua thịt ba chỉ hấp cho cháu đây này.” Trong phút chốc đầu Trương Quang Bảo đã nghĩ ra vô số lý do, nhưng lại không nói ra vì lý do nào cũng đã dùng qua hết rồi.
“Không sao, bà để dành cho cháu, tối về rồi ăn. Đi đi, đi sớm về sớm.” Có bà ngoại nói giúp, Trương Quang Bảo vội vàng gật đầu, phi nhanh ra ngoài. Vừa ra đến cổng khu, anh thở phào cầm điện thoại ra xem, vừa khéo mười giờ, chính là lúc này, không biết tên Lý Đức kia đã dậy chưa, nếu như hôm nay dám đến muộn, anh sẽ thiến luôn tên này. Anh gọi một chiếc taxi đi thẳng đến Lisa – tên của tiệm thức ăn nhanh kiểu Mỹ ở lối vào công viên. Vốn dĩ anh không có hứng thú với mấy thực phẩm rác này nhưng hết cách, con gái đều thích không khí lãng mạn ở đó.
Anh còn chưa xuống xe thì đã thấy Lý Đức ủ rũ ngó trái ngó phải trước cổng tiệm thức ăn nhanh.
“Đến rồi?” Lý Đức có tỉnh táo hơn một chút, bước lên đón.
Trương Quang Bảo gật đầu, hỏi: “Trương Ngọc Tâm đến chưa?”
Lý Đức lắc đầu, Trương Quang Bảo bối rối, không đúng, hẹn mười giờ gặp mặt ở đây mà, trước giờ cô ấy luôn rất đúng giờ, sao hôm nay lại đến muộn chứ?
“Kệ đi, đi vào trước” Trương Quang Bảo nói. Hai người đi vào tiệm, tiệm thức ăn nhanh của thị trấn nhỏ cũng coi như là hoàn chỉnh, lầu một có hơn mười chỗ ngồi, nhưng không có ai hết, nhân viên phục vụ lịch sự cười với họ, nói một tiếng: “Xin chào quý khách”, Trương Quang Bảo vui vẻ mỉm cười nói với người ta: “Thank you! You are beautiful!”
“Xùy, loại C còn chưa đạt mà ở đó xổ tiếng Anh, không biết xấu hổ.” Lý Đức khịt mũi.
Tình hình lầu hai khác xa với lầu dưới, tỷ lệ khách lên đến 80%, trên tường có treo một số vật trang trí tinh xảo, đáng yêu, ánh đèn nhẹ nhàng chiếu xuống, chiếc loa ở góc trái đang phát bài tình ca đang thịnh hành hiện nay, nơi này cứ như một thiên đường nhỏ ấm áp và tao nhã.
Anh ngồi xuống ở vị trí gần cửa sổ, gọi hai ly nước ép, buồn chán ngồi nhìn các cặp tình nhân khác đang tình tứ trong tiệm. Người Trương Quang Bảo muốn đợi là Trương Ngọc Tâm – người bạn gái đã một năm rồi chưa gặp. Nhớ lại khi hai người họ còn học cấp ba còn là cặp đôi gương mẫu trong trường, đi đâu cũng có đôi có cặp, như hình với bóng, họ ở bên nhau từ năm lớp 10, sau này phát triển đến mức ngay cả giáo viên cũng không thấy lạ gì.
Mấy năm nay, phụ nữ bên cạnh bọn Lý Đức cứ như hoa màu vậy, đổi hết vụ này sang vụ khác, nhưng Trương Quang Bảo vẫn một mực chờ đợi Trương Ngọc Tâm. Lý Đức vô cùng khó hiểu, thời đại nào rồi, còn chung thủy đến vậy? Việc này cũng quá có lỗi với danh hiệu “Tân thanh niên xã hội chủ nghĩa” rồi. Trương Quang Bảo trước giờ vẫn luôn coi thường danh hiệu này, chuyện tình cảm mà, người có tính cách hoang dại như cậu làm sao hiểu được?
Lý Đức lấm lét nhìn quanh, lén lút lấy từ trong túi ra một món đồ khều Trương Quang Bảo dưới gầm bàn.
“Đồ gì vậy?” Trương Quang Bảo nhận lấy rồi hỏi. Món đồ đó như bịch thức ăn mềm, đóng gói kỹ càng còn có hương hoa quả. Lý Đức cười dâm đãng, chớp chớp mắt với Trương Quang Bảo, cười xấu xa nói: “Đồ tốt, chút nữa là cậu cần dùng đến rồi. Ba cái đủ không? Không đủ, tôi vẫn còn.”
Nói đến đây, thấy Trương Quang Bảo vẫn chưa hiểu, anh ta lại bổ sung thêm: “Nhưng với thể lực của cậu, ba cái e là đã đến cực hạn rồi, ha ha...” Cuối cùng Trương Quang Bảo cũng đã hiểu ra đây là thứ gì. Lập tức cười hì hì với Lý Đức, nghiêng đầu qua nhỏ giọng nói: “Mẹ nó, cậu đừng coi thường tôi, ba cái sao mà đủ, còn bao nhiêu đem hết ra đây. Anh đây nhịn hết một năm rồi, bây giờ núi lửa phun trào rồi.”
Lý Đức ngó ngang ngó dọc một lúc mới cẩn thận đem một chiếc hộp ra, lắc lắc trước mặt Trương Quang Bảo: “Nhìn thấy chưa, hương hoa quả, còn phát sáng, đợi chút nữa cậu vào phòng rồi tắt đèn, cái này sẽ là que phát sáng.” Trương Quang Bảo cướp lấy, vội vàng nói với Lý Đức: “Ê, sao mà keo kiệt vậy, để vài cái cho tôi đi, tối nay tôi có việc.”
Hai người đang đùa giỡn với nhau thì có một người đi lên. Là một người phụ nữ, một người phụ nữ xinh đẹp. Khi miêu tả ngũ quan của một người phụ nữ, người ta thường thích dùng đôi môi anh đào, đôi mày lá liễu gì đó, nhưng người phụ nữ này thì chỉ có thể nói là ngũ quan của cô ấy rất phù hợp, dễ chịu, nhìn thì chỉ có một cảm giác dễ chịu. Dáng người không cao, chỉ tầm một mét sáu nhưng rất cân đối, rất ra dáng thục nữ. Sau khi cô ấy lên lầu, nhìn khắp xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở vị trí bên cửa sổ, khi nhìn người bạn trai một năm rồi chưa gặp, một sắc thái khó nắm bắt hiện lên trong mắt cô.
“Quang Bảo, đến rồi.” Lý Đức vừa nhìn người phụ nữ đang hướng về phía bọn họ cười ngốc nghếch vừa nói với Trương Quang Bảo. Trương Quang Bảo quay đầu lại nhìn, hai mắt lập tức sáng lên, đứng dậy giơ hay tay đón lấy người phụ nữ ấy, như người phụ nữ ấy dường như có chút ngại ngùng, nhẹ nhàng đẩy Trương Quang Bảo ra rồi nhìn khắp xung quanh. Trương Quang Bảo cũng không để ý, vịn vào vai cô ấy rồi quay về chỗ ngồi, cô ấy chính là Trương Ngọc Tâm – người bạn gái đã ở bên anh năm năm.
“Chào chị dâu!” Lý Đức nghiêm túc gọi, Trương Ngọc Tâm cười nhàn nhạt nói: “Đừng gọi lung tung, tôi không phải chị dâu của anh đâu.” Khi cô gái này nở nụ cười thật ứng với câu nói của người xưa: Cười tươi như hoa, một nụ cười như trăm hoa đua nở, rực rỡ vô cùng.
“Hẹn em nhiều lần rồi mà sao không ra gặp mặt?” Trương Quang Bảo vừa cầm thực đơn gọi mấy món mà Trương Ngọc Tâm thích ăn, vừa ra vẻ giận dỗi hỏi.
“Quang Bảo, không cần gọi món đâu, em ngồi một chút rồi đi ngay.” Trương Ngọc Tâm nói xong thì khiến hai người kia ngơ ra, sao vừa đến lại muốn đi rồi? Trương Quang Bảo nhìn bạn gái một lúc, giơ tay ra cười chỉ cô ấy, coi như cô ấy đang đùa.
Trương Ngọc Tâm thấy Trương Quang Bảo không để tâm đến lời mình nói thì thở dài quay sang nói với Lý Đức: “Lý Đức, tôi muốn nói chuyện với Quang Bảo một chút, nếu tiện thì, mời anh...” Vẻ mặt của Lý Đức không còn bỡn cợt như lúc nãy, gật đầu, dứt khoát đứng dậy đi xuống dưới lầu. Đi ra khỏi cửa tiệm, anh ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lương Cẩm và Lưu Quyết: “Đến Lisa nhanh lên, tôi đoán chừng hôm nay sẽ có chuyện xảy ra.”
Trên lầu, Trương Quang Bảo mỉm cười nhìn Trương Ngọc Tâm, còn cô ấy thì trốn tránh ánh mắt của anh từ đầu đến cuối. Có một chuyện trong lòng mãi mà không biết làm sao mở lời vì cô ấy cảm thấy chuyện này sẽ làm tổn thương anh.
“Em yêu, anh thấy lần này em về đây đã không còn giống với trước đây nữa rồi.” Hai tay Trương Quang Bảo ôm lấy đầu, nhìn Trương Ngọc Tâm không chớp mắt.
Trương Ngọc Tâm hơi bối rối, lẽ nào anh đã nhìn ra rồi sao? Như vậy cũng tốt, tránh phải tự mình mở lời khiến cho cả hai đều khó coi.
“Ồ, vậy sao? Anh nói thử xem, khác chỗ nào?” Trương Ngọc Tâm khuấy nhẹ ly nước ép trước mặt, nhẹ giọng hỏi. Trương Quang Bảo mỉm cười thần bí, nghiêng đầu qua nói khẽ: “Em xinh đẹp hơn trước, khí chất hơn trước, lúc nãy anh nhìn em suýt nữa đã nhận không ra.” Trương Ngọc Tâm nghe vậy bất chợt nghẹn lời, tên dở hơi này đúng là chẳng thay đổi chút nào, miệng vẫn dẻo như vậy. Nhớ lại khi còn học cấp ba, cũng vì tính hài hước của anh mà cô mới rung động.
Trương Quang Bảo đút tay vào túi quần, đang nghịch chiếc hộp “đồ”, trong lòng nghĩ thầm, chút nữa nên đi đâu đây, Hồng Kiều thì không được, khó khăn lắm mới gặp một lần không thể bủn xỉn như vậy được, khách sạn Thái Hòa thì mình không có nhiều tiền lắm, cứ coi như là làm cậu ấm một lần đi thì sợ là cũng không đủ, thật đau đầu...
“Quang Bảo? Anh đang nghĩ gì vậy?” Trương Ngọc Tâm gọi mấy tiếng thấy vẻ mặt Trương Quang Bảo không đúng lắm, cứ ngồi cười ngốc nghếch một mình, vì thế gọi lớn hơn. Trương Quang Bảo đang rất nhập tâm, nghe Trương Ngọc Tâm gọi thì cứ như ma xui quỷ khiến đáp: “Không có, không có, anh chỉ có một suy nghĩ này thôi, nhưng không phải muốn làm cậu ấm thật...” Nói đến đây, anh tự động im bặt, vì mọi người xung quanh anh hiện giờ đều đang nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
Trương Ngọc Tâm thật muốn tìm cái lỗ chui xuống, giận dữ nói: “Anh đang nói bậy gì vậy?” Trương Quang Bảo lúc này mới ý thức được bản thân lỡ lời, giả vờ bình tĩnh ho nhẹ vài tiếng, liếc mắt nhìn người bên cạnh, sau khi xác định không có ai nhìn mình thì mới yên tâm.
“Đúng rồi, anh sắp tốt nghiệp rồi đúng không? Có dự định gì không?” Trương Ngọc Tâm hỏi bừa một câu, trong lòng cô ấy đáng suy nghĩ không biết nên mở lời thế nào. Dù gì thì người ngồi bên cạnh đây cũng là người đàn ông mà cô ấy từng yêu sâu đậm.
“Ha, gần đây anh đang suy nghĩ việc này đây, anh nghĩ sau khi tốt nghiệp, anh sẽ cùng bọn Lý Đức đi Vân Nam thử, nghe nói bên đó buôn lậu ma túy gì đó cũng có thể kiếm tiền, tụi anh sẽ đi làm đàn em cho người ta trước, dù sao thì cũng có bằng đại học, bây giờ tập đoàn phạm tội đang hiện đại hóa phương thức quản lý, làm không được thì đi làm đại ca, sau đó lập thế lực riêng cho mình, độc chiếm một vùng, móc nối quan hệ với Tam giác vàng, vận chuyển ma túy ra bán cho Nhật, Âu Mỹ,... Qua mấy năm thôi, em sẽ thấy tên anh trên báo, trùm ma túy lớn, ha ha...”
Đây chỉ là tưởng tượng của Trương Quang Bảo, tùy tiện nói đùa thôi, nhưng Trương Ngọc Tâm nghe vào lại không còn cảm giác buồn cười như ban đầu nữa. Người đàn ông trước mặt đây, dường như vẫn giống như hồi cấp ba, bỡn cợt, coi trời bằng vung, không để trong lòng một thứ gì cả. Sự nghiệp, tương lai trong mắt anh không đáng một xu, thứ anh muốn là làm sao để vui đùa, làm sao để tìm niềm vui.
Trương Ngọc Tâm khẽ hắng giọng một tiếng, cầm miếng khăn giấy lau miệng thử hỏi: “Quang Bảo, anh có từng nghĩ qua chuyện của chúng ta chưa? Sau này chúng ta phải làm sao?” Trương Quang Bảo nghe vậy chột dạ, anh sợ nhất là Trương Ngọc Tâm hỏi đến vấn đề này, bình thường mà nói, khi một người phụ nữ hỏi đến vấn đề này thì chắc chắn sẽ muốn kết hôn! Không phải chứ, anh đây mới hai mươi tuổi đầu, hào hoa phong nhã, còn phải gầy dựng sự nghiệp, kiếm tiền nữa, không thể cưới sớm vậy để vợ quản mình đâu, nghĩ đến đây, anh cười nham nhở nói: “Chắp vá qua ngày thôi, còn có thể chia tay sao?”
Trương Ngọc Tâm gật đầu mỉm cười, Trương Quang Bảo cảm thấy nụ cười của cô ấy hơi kỳ lạ.
“Quang Bảo, hôm nay em đến là để nói với anh một việc.”
Trương Quang Bảo “ừm” một tiếng, hai tay đan vào nhau đợi cô nói, trong lòng anh đã xuất hiện một dự cảm không tốt rồi.
“Chúng ta, chia tay đi.” Khi Trương Ngọc Tâm nói ra câu này, bản thân cảm thấy như bị ai đâm một nhát vào tim vậy, đau đớn vô cùng: “Không giấu gì anh, em đã có bạn trai cùng trường với chúng ta, anh ấy rất tốt với em.”
Không thể nhìn ra vẻ mặt Trương Quang chút ngạc nhiên hay kinh ngạc nào, vẫn là nụ cười khiến người khác không thể đoán được tâm ý ấy, gật đầu nói: “Ừm, chia tay thì phải có một lý do, lý do của em là gì?”
“Quang Bảo, anh là một người tốt, ở bên anh rất vui vẻ, nhưng là một người đàn ông, thứ quan trọng nhất mà anh thiếu đó là chí cầu tiến.”
Trương Quang Bảo hướng mắt nhìn lên trần nhà, nói: “Ừm, chí cầu tiến... Được, anh biết rồi, vậy đi.” Nói xong, anh búng tay gọi phục vụ.
“Quang Bảo, lẽ nào anh không có gì muốn nói với em sao?” Trương Ngọc Tâm không thể tin vào mắt mình.
Trương Quang Bảo cười, vừa lấy tiền ra đặt vào đĩa, vừa nói với cô ấy: “Chia tay rồi còn có thể nói gì nữa, không lẽ em muốn anh nói mấy câu như hy vọng em sống tốt hơn anh chứ, anh là một người tầm thường.” Nói xong dứt khoát đứng dậy đi, để lại một mình Trương Ngọc Tâm ở đó, không nói được câu nào.
Ba người Lương Cẩm, Lưu Quyết, Lý Đức tụ lại, mặt Lý Đức vô cùng nghiêm trọng kể những gì mình mới vừa thấy ở trên lầu cho hai người kia nghe.
“Tôi nghĩ sẽ không đâu, Trương Ngọc Tâm và Quang Bảo ở bên nhau từ năm lớp mười, tình cảm đó sâu đậm biết bao nhiêu, cậu đừng có nói lời đen đủi.” Lưu Quyết lắc đầu kiên định nói.
Lý Đức cười khúc khích nói với Lưu Quyết: “Đúng là lãng phí quen nhiều bạn gái như vậy, anh đây là gì đây? Lăng nhăng chuyên nghiệp đó, có gì mà qua được mắt tôi? Từ lúc cô ấy vừa lên lầu là tôi đã thấy bất thường rồi...” Mới nói đến đây, Lương Cẩm im lặng đứng bên cạnh nãy giờ đột nhiên đi đến cửa, anh ta nhìn thấy Trương Quang Bảo đi ra ngoài.
“Anh em, không có chuyện gì chứ?” Lương Cẩm quan sát Trương Quang Bảo, cẩn thận hỏi. Trương Quang Bảo vẫn bình tĩnh, đáp: “Không sao, đến hết rồi à? Vậy đi thôi.” Nói xong, sải bước đi, Lương Cẩm vội theo sau. Tên Lý Đức ban nãy nói cũng hay thật, chắc là xảy ra chuyện gì rồi, vẫn là nên cẩn thận trông coi anh thì hơn.
“Lưu Quyết, tôi dám cá với cậu, Quang Bảo với Trương Ngọc Tâm chia tay rồi.”
Đoán xem trong lòng Trương Quang Bảo đang cảm thấy thế nào? Nói cho bạn biết, chỉ có một cảm giác: đau! Lòng đau như cắt! Tình cảm năm năm đổ sông đổ bể, hơn nữa lý do còn là vô lý đến buồn cười, đổi lại là người khác cũng không thể chấp nhận được. Nhưng nếu bạn muốn nhìn ra từ trên mặt anh thì bạn sai rồi. Mấy người Lý Đức làm bạn với Trương Quang Bảo biết bao năm nay, đương nhiên hiểu điều này, cho dù Trương Quang Bảo không để lộ gì trên gương mặt nhưng bọn họ biết sự đáng sợ vẫn còn ở phía sau vì thế không dám hỏi thêm gì cả.
Trương Quang Bảo đi rất nhanh, đến ngã tư thì đột nhiên dừng lại, hỏi một câu vô cùng kỳ lạ: “Chí tiến thủ là thứ gì?”
Lúc này nên làm gì thì phù hợp nhất? Đương nhiên là uống rượu rồi. Trương Quang Bảo không nói thêm gì cả, dẫn đầu đi vào một quán lẩu. Các quán lẩu nhỏ như này mở khắp nơi trên phố, buổi sáng thì vắng vẻ, ông chủ vừa thấy có người tới thì niềm nở chào mời. Nhưng được một lúc thì ông ta phát hiện sự nhiệt tình của mình là dư thừa. Vì mấy tên nhóc này không hề để ý đến ông, ai nấy mặt mày nghiêm trọng không nói lời nào.
Không gian không lớn, vừa đủ để đặt một chiếc bàn và mấy cái ghế nhỏ. Không khí trong phòng nồng nặc mùi dầu mỡ khiến người khác rất khó chịu. Trời nóng như này, nếu như không có điều hòa đang thổi phà phà trên tường thì đã thành nồi chưng mất rồi.
Trên bàn, mọi người không nói gì cả, với hiểu biết của mọi người đối với Trương Quang Bảo thì chắc chắn là Trương Quang Bảo và Trương Ngọc Tâm đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Cho dù trông anh vẫn nói nói cười cười nói chuyện trên trời dưới đất.
Lương Cẩm cầm ly rượu trong tay, không thể uống được nữa, bình thường anh ta ít nước nhưng có thể thấy được sự bất thường của Trương Quang Bảo. Sau khi lưỡng lự một hồi mới lên tiếng: “Quang Bảo, xảy ra chuyện gì rồi? Nói với anh.” Đây cũng là điều mà Lý Đức, Lưu Quyết muốn hỏi, nhất thời, anh ta cũng nhìn về phía Trương Quang Bảo.
Trương Quang Bảo đang nâng ly định mời rượu, nghe Lương Cẩm nói vậy thì mỉm cười kỳ lạ nói: “Có thể xảy ra chuyện gì được? Không phải như mấy cậu nghĩ đâu.”
Cho dù là biết được đáp án, nhưng Lưu Quyết vẫn không chịu buông tha, không phải chứ, tình cảm năm năm đó. Vì thế, anh ta không để ý đến ánh mắt của Lý Đức mà hỏi: “Rốt cuộc là sao rồi?”
“Còn sao nữa, chia tay rồi.” Trương Quang Bảo nói vô cùng nhẹ nhàng. Khi nói ra câu này, rõ ràng là anh cảm nhận được lòng ngực mình thắt chặt lại, cứ như là ai đã bóp chặt trái tim anh, véo một cú mạnh.
Mọi người đều im lặng cả rồi, mọi người đều nhìn thấy quá trình phát triển của cả hai người Trương Quang Bảo và Trương Ngọc Tâm, vốn nghĩ là hai người này sẽ có kết quả, nói không chừng tốt nghiệp xong đã được mời dự tiệc cưới, nhưng không ngờ sắp tốt nghiệp lại xảy ra chuyện này. Còn về nguyên nhân thì không cần phải nói, người ta muốn chia tay, thì tất nhiên sẽ tìm ra được lý do? Phụ nữ mà, đúng là vô thường.
Lương Cẩm ơi là Lương Cẩm, bình thường ít nói, thời khắc quan trọng lại nói một câu xuất thần: “Đàn ông còn sợ gì không có được vợ!” Một câu nói thôi mà khiến mọi người đều kinh ngạc, Lý Đức rót một ly rượu, cụng nhẹ ly với anh, cẩn thận hỏi: “Người anh em, không phải cậu cũng xảy ra chuyện gì đó chứ?”