Trương Quang Bảo ngồi trước bàn phục vụ bận tối mặt tối mày, hết cách rồi, công việc ở quán internet chính là vụn vặt như thế. Khách tới anh phải vội vàng mở thẻ, khách đi anh phải vội vàng tính tiền, có người muốn mua đồ, anh còn phải cung kính đưa tới, xảy ra vấn đề, anh phải ôn hòa giải quyết. Cũng may anh đã quen với cuộc sống căng thẳng này, vừa mệt nhọc mà lại vừa phong phú.
Đừng xem thường quán internet, nơi này giống như một ảnh thu nhỏ của xã hội, loại người gì cũng có. Chậc, cứ nói về người anh em ngồi ở vị trí số một, trông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu kia đi, anh ta mặc quần tây áo sơ mi, đầu bóng loáng, đi nhóm năm sáu người nhưng lần nào người anh em này mỗi lần tới quán internet, chuyện làm đầu tiên chính là bỏ lại hai đồng tiền, sau đó trực tiếp đi vào nhà vệ sinh, chưa tới nửa tiếng tuyệt đối không đi ra.
Nhưng anh đừng tưởng rằng anh ta đau bụng mỗi ngày, Trương Quang Bảo đã từng tới nhà vệ sinh chứng kiến, trong nhà vệ sinh có sọt rác chứa ống tiêm dùng một lần, anh ta làm gì còn cần phải nói sao?
Hơn nữa ví dụ cái cô máy dệt ngồi ở hàng thứ ba ghế số mười hai, trang điểm đậm lè, ăn mặc hở hang, đặc biệt trên mí mắt dày đặt phấn mắt, thấy không thoải mái thế nào ấy nhỉ? Buổi tối mỗi ngày cô ta đều lên mạng ở quán internet này, trên đường ít nhất phải đi ra ngoài ba lần, mỗi lần đều phải cách một hai tiếng mới trở về. Trương Quang Bảo mới đầu còn chưa xác định được cô ta làm gì, sau đó có một lần cô ta đi ra khỏi quán internet với một người đàn ông, hai tiếng sau trở về Trương Quang Bảo mới hiểu được là cô ta buôn bán trên internet.
Thật sự là đáp lại câu nói đó: “Rừng càng già, đồ buồi gì cũng có.” Trương Quang Bảo nói những tình huống này cho chú Trần, chú Trần cười cợt rồi nói ra một câu: “Làm tốt chuyện của mình đi.”
Trương Quang Bảo lập tức đã thông, chuyện anh không nên quản thì cũng đừng quan tâm để lòng thanh thản. Anh ở chung rất tốt với khách khứa trong quán internet, nói ví dụ như người anh em hít heroin kia, mỗi lần tới đều sẽ bỏ lại cho Trương Quang Bảo một điếu Kiều Tử, còn cô buôn bán kia thỉnh thoảng xách ít đồ đến, cô ta luôn chia cho Trương Quang Bảo một ít. Những thứ này Trương Quang Bảo xưa nay không động tới, đều để trong ngăn kéo bàn phục vụ.
Cõi đời này đa dạng đủ loại người, anh có thể không ưa hành động của anh ta, nhưng anh với tư cách là một phục vụ, trách nhiệm của anh chính là phục vụ tốt nhất cho anh ta, còn cái khác, anh không cần quan tâm tới. Đến quán internet làm chưa tới một tháng, Trương Quang Bảo đã học được không ít thứ.
Thật vất vả đến lúc nhàn rỗi, Trương Quang Bảo ngồi trên ghế xoay lưng cao có đệm lót mát mẻ nghỉ ngơi một lát. Chú Trần rất chăm sóc công nhân, trước kia Trương Quang Bảo chưa đến, bàn phục vụ là một chiếc ghế gỗ vừa sờn vừa cũ, sau khi Trương Quang Bảo đến, ông ấy cân nhắc Trương Quang Bảo là người trẻ tuổi nên thay cho chiếc ghế xoay mới, còn nói như vậy mới phù hợp thân phận nhân sĩ công nghệ thông tin. Internet cũng xem như giới công nghệ thông tin?
Tuy nói chỉ là một chút ân huệ nho nhỏ, nhưng lại khiến trong lòng Trương Quang Bảo rất hưởng thụ. Là một ông chủ, làm sao để công nhân anh trung thành với mình, môn học vấn này đáng để nghiên cứu.
“Tiểu Trương à, nghỉ một lát đi, đến ăn miếng dưa hấu này.” Chú Trần kéo một đôi dép cỡ lớn, chỉ mặc một chiếc áo lót, cộc cộc đi ra, trong tay bưng hai miếng dưa hấu, đưa cho Trương Quang Bảo một miếng, nói một tiếng cảm ơn, Trương Quang Bảo bắt đầu ăn.
“Thế nào, vết thương tốt hơn chút nào chưa?” Miệng chú Trần đầy nước, bận rộn bớt thì giờ hỏi một câu.
Trương Quang Bảo gật đầu: “Vâng, tốt lắm rồi. Chú Trần, lời chú nói hôm qua khiến con cảm thấy rất sâu sắc ạ.” Chú Trần cười cợt, ông ấy duỗi ra một ngón tay cái với Trương Quang Bảo: “Nhóc con, sau này nếu như con không có một phen thành tựu, chú Trần đi đập phủ Nam Hà.” Ông ấy nói xong phất tay, lại lộc cộc đi ra.
Ăn xong dưa hấu, Trương Quang Bảo lau miệng. Anh đưa đầu ra nhìn bên ngoài một chút, uầy, mây đen ngập đầu, còn có gió thổi đến, xem ra sắp mưa thật rồi.
Dù sao cũng nhàn rỗi không có gì làm, Trương Quang Bảo lại mở trang web “liên minh âm nhạc gốc Trung Quốc” gì kia ra. Người tham gia thi hát càng ngày càng nhiều, ca khúc cũng đa dạng, nói hát, hiphop, R&B, rap, cái gì cũng có. Trương Quang Bảo nhớ tới hai ngày trước hình như từng viết một vài bình luận, không biết tác giả có đáp lại gì hay không?
Kết quả trang thứ nhất liền phát hiện, xem ra nhân khí đã nhầm, vẫn ngừng ở mặt trước. Nhìn một chút bình luận vòng bạn bè phía dưới, tất cả đều là từ ngữ ca ngợi, lật qua vài trang, cuối cùng cũng xem như tìm được bình luận của mình, vừa nhìn thì đã nhìn thấy hồi âm của tác giả ở bên trên bình luận của mình.
“Cảm ơn chỉ điểm của bạn, có thể thấy bạn là người trong ngh. Nếu như thuận tiện thì xin mời bạn thêm QQ của tôi là 2784xxx vào để cùng nhau thảo luận.”
Vốn thấy anh ta đang không online, nhưng Trương Quang Bảo vừa lướt qua lời thỉnh cầu thì anh ta đã online rồi.
“Người anh em, anh chính là người để lại bình luận kia cho tôi hả?” Jay rất nhanh đã gửi tới một tin nhắn.
“Ừ, chính là tôi, nói lung tung thôi, anh đừng để ý nhé.” Trương Quang Bảo trả lời.
Đối phương lập tức giật mình: “Sao vậy được? Cảm ơn anh còn không kịp đó, haiz, người anh em, trước đây anh từng học âm nhạc sao?”
“Có học một chút, vốn muốn báo danh chuyên ngành biểu diễn chuyên nghiệp Xuyên Âm, sau đó không thành.” Chuyện cũ này năm xưa Trương Quang Bảo rất ít đề cập với người khác, dù sao cũng trên internet, ai cũng không quen biết ai, nói rồi cũng không sao cả. Hồi đó Trương Quang Bảo học trung học, học ban nghệ thuật trong trường, lúc đó anh báo danh âm nhạc. Lúc đó hình như chỉ có một mình anh là nam, nhưng không có ai tỏ vẻ nghi ngờ với việc này, vì sao? Bởi vì anh là nam ủy viên ban giải trí duy nhất trong trường.
Lúc thi đại học, anh vốn muốn báo danh Xuyên Âm, nhưng Trương Ngọc Tâm cũng báo danh trường học đó, nói hai người nếu như vẫn bên nhau, rất nhanh sẽ không có cảm giác mới mẻ nên phải ở riêng hai nơi, chịu đựng thử thách của thời gian và không gian. Lần này ngược lại hay rồi, chưa thử thách được hai năm, tình đã đổi, mẹ nó.
“Ha ha… Rất nhiều bạn bè của tôi đều là Xuyên Âm, những người này rất trâu, ra được mấy cô gái khiến bọn họ trở nên kiêu ngạo, ha ha…” Jay trả lời, không đợi Trương Quang Bảo đáp lại, anh ta lại bắn qua vài tin tức: “Đúng rồi, cho anh vài nhóm, anh thêm vài cái đi, bên trong đều chơi nhạc.”
Trương Quang Bảo vừa nói vừa thêm vào, vừa nhìn tên nhóm, Lão Trường, giữa phù hiệu lộn xộn mang theo ba chữ “Âm Nhạc Cốc”. Mới vừa thêm vào, tin tức nhóm đã vang lên liên miêng, vừa mở ra nhìn, đều là đang thảo luận vấn đề về âm nhạc, cũng có người đang bàn luận giải thi đấu ca hát lần này trang web tổ chức.
“Chào các anh em, giới thiệu cho các cậu một người anh em mới, người anh em này cùng nghề, cậu Bảo, nói một câu đi.”
“Hả? Cùng nghề, anh em học viện âm nhạc nào?”
“Ở nơi nào vậy? Không nhìn thấy.”
Trương Quang Bảo vốn chỉ định xem, không muốn nói, vừa nhìn thấy đám cư dân mạng hỏi thì lập tức nhắn lại: “Chào mọi người, tôi mới tới, tôi cũng chỉ là một tay mơ thôi, tụ tập tham gia trò vui, các cậu tán gẫu đi, tôi còn phải làm việc đây.”
“Làm việc? Người anh em, thăng chức ở đâu?” Một cư dân mạng tên “Tuyệt Đối Tiêu Dao” hỏi.
“À, tôi làm quản lý quán net, mấy người trò chuyện đi, tôi làm việc, làm xong thì tôi trở lại.” Trương Quang Bảo trả lời.
“Quản lý quán net…” Dường như đối phương không quá thích công việc này, sau khi nói câu này rồi cũng không hỏi gì nữa. Trương Quang Bảo ẩn đi, có khách đến tính tiền rồi. Có lẽ cho rằng Trương Quang Bảo đi rồi, đám cư dân mạng lập tức bàn tán về anh. Sau khi Trương Quang Bảo hết bận, vừa tiến vào xem thì không khỏi cười lạnh.
“Haiz, tôi nói nè Jay, anh giới thiệu đây là người thế nào vậy? Quản lý quán net thì biết cái gì về âm nhạc?” Tuyệt Đối Tiêu Dao nói.
Dường như Jay không phản đối việc này: “Tuyệt Đại, cũng không thể nói như vậy, cậu Bảo đánh giá ca khúc của tôi rất độc đáo, người anh em này tuyệt đối không kém, huống chi trước đây người nọ còn học trường cấp ba về âm nhạc.”
“Ngất, học cấp ba? Chỗ này của chúng ta không phải ai cũng không đại học chính quy trở lên sao, học cấp ba, đổ mồ hôi…”
Rất nhiều bạn bè mạng chia làm hai phái, có vài người giúp Jay, có vài người lại tán thành với Tuyệt Đối Tiêu Dao. Trương Quang Bảo không thèm quan tâm bọn họ, trực tiếp tắt thông báo nhóm. Mẹ, sinh viên chưa tốt nghiệp, sinh viên chưa tốt nghiệp thì làm sao? Tụi bây xuất thân chính quy, không chắc chắn sẽ tốt hơn tao, một lũ trâu bò hò hét, mắt chó coi thường người khác.
Chỉ chốc lát sau, Jay lại nhắn tin tới: “Cậu Bảo, còn online không?” Người ta giúp mình nói chuyện, người anh em này không nhầm được, Trương Quang Bảo trả lời: “Có.”
“…”
“Chuyện đó, cậu Bảo, lời của Tiêu Dao anh chớ để trong lòng, người như cậu ta chỉ hơi thẳng thắn một chút.” Jay nói.
Trương Quang Bảo cười cợt: “Tôi vốn không trách thái độ ói mửa của anh ta, thứ gì đâu.”
Anh lập tức hời hợt nói: “Không sao, không nhìn thẳng, chẳng qua xuất thân chính quy chẳng có gì ghê gớm.”
“Đúng vậy, ha ha, anh chớ để trong lòng, đúng rồi, muốn mời anh giúp tôi một chuyện, được không?”
“Nói thẳng, việc có thể giúp, anh em tuyệt đối không chối từ.” Trương Quang Bảo từ trước đến giờ đều như vậy, chỉ có người quen biết tìm tới anh, nếu đủ trong phạm vi của anh, xưa nay anh chưa từng nói từ không.
“Ca khúc kia của tôi, tôi cũng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng anh biết mà, sau khi tự viết ra, muốn thay đổi sẽ khó lắm, nếu không anh giúp tôi xem thử, chỉ ra chỗ cần sửa rồi anh sửa luôn.”
Trương Quang Bảo suy nghĩ một chút, dù sao thời gian buổi tối của mình cũng nhiều, giúp anh ta một lần như thế cũng không sao cả, anh lập tức đồng ý. Sau đó Jay gửi ca khúc của anh ta tới, còn nói nếu như Trương Quang Bảo thấy ca từ cũng được thì giúp một chút. Trương Quang Bảo đồng ý.
Chuyện này Trương Quang Bảo cũng không để trong lòng lắm, anh nghĩ dành chút thời gian rảnh sửa cho anh ta là được. Bây giờ trong lòng anh đang bày ra một kế hoạch chỉnh người. Lần này mất mặt lớn như vậy, không đòi về, sau này còn lăn lộn cái gì? Bản thân bị lừa không nói, còn liên lụy các anh em bị trường học xử phạt, nếu không trút giận một phen thì tên anh sẽ viết ngược lại.
Lương Cẩm nói rằng một cánh tay ấy chẳng qua là vô ích nhất thời, mình là sinh viên đại học, cũng không phải xã hội đen. Anh chém một tay của anh ta, vậy cứ chờ tốt nghiệp vô tù để lập nghiệp đi. Có cách gì có thể chỉnh anh ta theo nội quy nhà trường và quy định của pháp luật đây? Đây là vấn đề hai ngày nay Trương Quang Bảo vẫn đang suy nghĩ. Anh đã từng nghĩ đến chuyện lợi dụng anh ta thích chị Dương để viết văn, sau đó ngẫm lại vẫn là quên đi, lợi dụng phụ nữ, không phải việc đàn ông nên làm. Haiz, hao tổn tâm trí.
Buổi tối quả nhiên đổ mưa to, sấm vang chớp giật, mưa xối xả mưa tầm tã, trận mưa này đổ xuống, khí trời có lẽ cũng sẽ mát mẻ một chút nhỉ. Trương Quang Bảo đứng trước cửa, nhìn bên ngoài, tiếng mưa rơi ào ào che lấp tất cả, trên đường ít có người đi đường, chỉ có một vài người bán hàng rong vốn định bày chợ đêm đang hoang mang thu dọn đồ. Thành Đô trong mưa trông có vẻ vẫn đẹp như vậy, khắp nơi lấp lánh cầu vồng, trong mưa nhìn có vẻ vô cùng chói mắt, mưa to gột rửa đường phố không chút hạt bụi, sau khi mưa tan, lại giống như sinh ra thêm một thế giới mới.
Tất cả những thứ này khiến Trương Quang Bảo nhớ tới cái ngày anh rời khỏi nhà ấy, ngày ấy cũng mưa lớn như thế, bản thân một mình đi trên đường cái thị trấn, không biết phải đi đường nào, mà bây giờ anh có lẽ biết rõ bản thân mình muốn làm gì. Tuy nói cũng không có một mục tiêu cụ thể, thế nhưng anh bây giờ đã sắp xếp xong tâm trạng của mình, không cần dựa vào ai, anh cũng có thể sống đặc sắc như thế.
“Thành Đô trong mưa, thì ra mày đẹp đẽ như vậy.” Trương Quang Bảo hít một hơi thật sâu, đóng cửa lớn quán net lại.
Sáng hôm sau, lúc Trương Quang Bảo tan làm, mưa to đã ngừng rất lâu, thành phố trông có vẻ cũng rực rỡ hẳn lên, thay đổi một dáng vẻ mới. Bồn hoa trên rìa đường kia nở rộ hoa tươi, dương liễu xanh mơn mởn khiến người ta vui tai vui mắt, mà mọi người dường như cũng bị thơm lây, trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười thường ngày khó gặp, họ chúc nhau trung thu vui vẻ.
“Cái gì? Trung thu? Nhanh như vậy à?” Lúc này Trương Quang Bảo mới phản ứng được, hình như sắp đến Trung thu rồi, haiz, người trẻ tuổi bây giờ, hình như không mấy ai biết lịch âm.
Anh nghĩ làm thêm về tới trường học để ăn sáng sớm một chút, trưa hôm nay không có khóa, có thể thanh thản yên ổn ngủ một giấc. Tay chạm vào túi quần, bên có đồ phình lên, vừa lật ra nhìn, thì ra là thuốc bao tử Dương Ngân Hạ cho anh hôm qua. Vẫn đúng là đừng nói, gần đây ăn cơm không quy luật gì đó, bao tử thật sự có hơi không thoải mái, chị Dương thật sự đúng là suy nghĩ chu đáo.
Một chiếc Toyota màu trắng từ bên người chạy qua, vốn xe này không đáng kể chút nào ở Thành Đô, chỉ có điều bởi vì là đồ Nhật, Trương Quang Bảo mới nhìn nhiều một chút. Vừa nhìn như vậy đã nhìn ra chút thành tựu, bởi vì chiếc xe này thật giống cái ở trường bọn họ. Bình thường chỉ có lãnh đạo trường học mới có tư cách ngồi lên, đây là vị lão đạo trường học nào đây?
Lúc đó không nghĩ nhiều, anh thầm khinh bỉ lãnh đạo trường học trong lòng một phen rồi tiếp tục đi đường của mình.
Nhưng khi anh đi tới trước con hẻm nhỏ thì ngừng lại, chiếc xe ô tô vừa nãy mới lướt qua từ bên cạnh anh lúc này đậu trong hẻm nhỏ. Cửa xe đóng chặt, sẽ không có ai hạ xuống. Đến trường học vẫn còn một chặng đường, tại sao ngừng ở chỗ này? Trương Quang Bảo cảm thấy có chút kỳ quái, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, sẽ không phải bị ép chứ? Trong lòng anh khiếp sợ, nhanh chóng lén lút truột xuống xem thử.
Xe kia đậu trong hẻm nhỏ, động cơ đã tắt, xem ra trong thời gian ngắn sẽ không dự định đi. Uầy, sự việc nghiêm trong nha, thật sự bị ép sao. Bản thân anh nghĩ đến đây, cửa xe bỗng nhiên mở ra, Trương Quang Bảo giật mình khiếp sợ, vội vàng bước hai bước tới một tiệm bán báo bên rìa đường, giả bộ xem báo.
Cửa xe mở ra, đi xuống lại là một cô gái. Cô gái cũng khoảng hai mươi tuổi, vóc người cao gầy, dáng vẻ cũng không tệ lắm, trang phục nghề nghiệp tiêu chuẩn, một thân quần áo màu trắng, còn đeo một cặp da nhỏ màu đen, mang giày cao gót.
Nhưng sau khi cô gái đó xuống xe, cô ta còn xoay người đúc đầu vào trong xe một lúc. Sau đó mới đi ra khỏi hẻm nhỏ. Ngay trong khoảnh khắc cô ta xoay người lại, Trương Quang Bảo mới phát hiện mặt sau quần áo cô ta còn kẹt trong váy.
“Cẩu nam nữ.” Trương Quang Bảo nhổ một cái.
Sau khi cô gái đó đi rồi, từ nơi cửa xe duỗi ra một đầu tròn lớn, lấm lét nhìn trái phải một phen. Trương Quang Bảo vừa nhìn đã vội vàng cúi đầu, chết tiệt, thì ra là phó hiệu trưởng Vương của trường học. Con mẹ nó ông già đầu rồi cũng còn thích chuyện này, thực sự phụ lòng đảng bồi dưỡng ông nhiều năm.
Phó hiệu trưởng Vương kia sau khi nhìn xong thì vội rụt đầu về, chỉ chốc lát sau ông ta đã quay xe chạy về phía trường học như một làn khói.
“Haiz, anh rốt cuộc có mua không, sáng sớm tinh mơ anh đã muốn coi cọp à?” Trương Quang Bảo nhìn chằm chằm chiếc xe kia đến say sưa, không ngờ bác gái tiệm bán báo gọi tên, hù dọa anh một phen.
“Quyển tạp chí này bao nhiêu tiền?” Trương Quang Bảo ít nhiều cảm thấy hơi mất mặt nên anh tùy tiện cầm một quyển tạp chí hỏi.
“Mười lăm nhân dân tệ, anh có mua không?” Bác gái nhìn anh, không vui nói.
“Mười lăm nhân dân tệ, ngân hàng nông nghiệp phía đối diện kìa, sao bà không đi ăn cướp luôn đi?” Trương Quang Bảo ném quyển tạp chí đi rồi chạy biến.
Về tới trường học, ăn sáng xong, Trương Quang Bảo lập tức chạy về ký túc xá ngủ, chuyện vừa nãy anh cũng không để trong lòng lắm. Đẩy cánh cửa phòng ngủ một cái, một mùi tanh tưởi truyền đến khiến Trương Quang Bảo xém chút ngất đi.
“Mẹ nó, là quần lót và tất của ai không giặt để cho nó bốc mùi.” Trương Quang Bảo rống to. Lương Cẩm và Lưu Quyết đều vẫn ngủ say như chết trên giường, bày ra đủ loại tư thế. Ngược lại là Lý Đức, thái độ rất khác thường, anh ta rời giường rất sớm, vào lúc này lại đang soi gương trên bàn trong phòng ngủ, hết sức chăm chú phun gôm xịt tóc.
“Cậu Bảo, về rồi hả, à, đúng rồi, vừa nãy chị Dương gọi điện tới nói, bảo cậu nhất định phải uống thuốc kia, chị ấy nói gọi điện cho cậu nhưng lại tắt máy.” Lý Đức không ngẩng đầu nói.
Trương Quang Bảo ồ một tiếng, anh lấy ra bồn rửa mặt từ dưới đáy giường, vừa nhìn anh không khỏi giận dữ, đây là thằng cháu nào thất đức như vậy, lấy bồn rửa mặt của ông ngâm quần lót. Chẳng trách sao hôi như vậy, ngâm như vậy ít nhất một tuần rồi.
“Haiz, Quang Bảo, thuốc gì vậy? Thuốc tránh thai này còn dùng cho đàn ông sao?” Lý Đức trêu ghẹo hỏi.
“Cút, há mồm đã không có lời gì hay, haiz, bảo sao cậu dậy sớm như vậy, đổi tính rồi à?” Trương Quang Bảo vừa vứt quần lót trong bồn kia vào thùng rác vừa nói.
Lý Đức đã thu dọn xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài, nghe Trương Quang Bảo hỏi thì anh cười đắc ý nói: “Cũng không có gì, gần đây mới đổi một cô bạn gái, rất tốt, đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt đây.”
“Thôi đi, thằng nhóc cậu có thể có tình yêu cuồng nhiệt sao?” Trương Quang Bảo bưng bồn rửa mặt đi.
“Cậu khoan hãy nói, cô bé này là cháu gái phó hiệu trưởng Vương của chúng ta.” Lúc Lý Đức nói câu này, người đã đi tới cửa. Trương Quang Bảo vừa nghe đã vội vàng lao ra khỏi phòng ngủ kéo anh ta trở về, đè ngã trên giường.
“Cậu mới vừa nói gì? Cháu gái ai?” Trương Quang Bảo trợn mắt lên hỏi.
“Phó hiệu trưởng Vương, chính là người phân công quản lý công tác học sinh.” Lý Đức đột nhiên nảy sinh cảnh giác, nhóc con thiếu suy nghĩ sẽ không nghĩ tới việc chia một chén canh chứ, ngựa này là anh ta phí hết sức lực mới câu đến đó. Cho dù là anh em cũng đừng hòng sẻ chia.
Trương Quang Bảo không nói gì mà chỉ ngồi ở đằng đó, đôi mắt hạt châu xoay chuyển lung tung. Lý Đức nhìn đến rợn da đầu, ánh mắt thằng nhóc này đảo một vòng, khẳng định không có chuyện tốt.
“Quang Bảo, anh em là anh em, nhưng chuyện này không thương lượng nhé, anh em phí hết sức lớn đó, đêm qua trong khu rừng phía sau trường học, nếu người anh em không cực lực vùng vẫy thì xém chút đã thất thân rồi.”
Trương Quang Bảo vẫn không nói gì, anh tính toán một chuyện, phân tích tính khả thi một hồi, đúng, có lẽ không có vấn đề gì.
“Người anh em, có muốn báo thù không?” Trương Quang Bảo bắt lấy vai Lý Đức một phát hỏi.
“Dĩ nhiên muốn, nhưng cậu không phải nói không cho động vào ông ta sao?” Lý Đức kỳ quái hỏi.
“Lần này chúng ta không đánh mà thắng, giết người trong vô hình. Nghe này, không phải cậu ở chung với cháu gì gì kia sao? Cậu chờ lát nữa gặp cô ta thì giả vờ nói chuyện phiếm, nói rằng nghe người khác bịa đặt, phó hiệu trưởng Vương ở bên ngoài bao nuôi một tình nhân, vóc người rất tốt, còn tóc dài. Crush của cậu khẳng định sẽ hỏi cậu là ai nói, cậu nói là nghe Tư Đồ David nói, còn nói anh ta đang loan truyền khắp thế giới. Tôi đoán cô gái nhỏ kia khẳng định sẽ nói cho phó hiệu trưởng Vương ông ta, cậu dặn dò cô ta tuyệt đối đừng nói là nghe cậu nói, cứ nói là nghe Tư Đồ Tuyên Hùng nói.”
“Mẹ nó, Quang Bảo, con mẹ nó cậu đúng là nham hiểm độc ác. Chiêu này thiệt thòi cậu còn nghĩ ra được, phó hiệu trưởng Vương kia vừa nghe như thế còn không nổi trận lôi đình? Khẳng định sẽ bảo thằng cháu trai kia vào phòng làm việc dạy dỗ anh ta một phen. Dù sao chuyện này cũng không ai nói rõ được, sự tình bịa đặt nhiều hơn, ai tra được nó xuất phát từ đâu. Huống chi chuyện này còn không dám nói rõ, ảnh hưởng xấu nhiều thế nào? Phó hiệu trưởng Vương khẳng định là kẻ câm ăn Hoàng Liên, có nỗi khổ không nói được, chỉ có thể lấy Tư Đồ David ra trút giận! Tuyệt!” Lý Đức duỗi ngón tay cái ra.
Trương Quang Bảo cười lắc đầu, chỉ vào Lý Đức nói: “Có nên nói thằng nhóc cậu thiếu não quá hay không đây, chuyện này không đơn giản như vậy, cậu nghĩ đi, nếu như chuyện này bỗng nhiên trở thành bịa đặt, phó hiệu trưởng Vương khẳng định chỉ tức giận một mạch liền thôi, ngược lại cũng chẳng sao cả. Nhưng vấn đề chính là chuyện này thật ra là có, người anh em hôm nay tận mắt thấy. Cứ như vậy, hiệu trưởng Vương khẳng định sốt ruột, không kiếm cớ khai trừ Tư Đồ David là không được. Những lãnh đạo này chỉ sợ nói bóng nói gió giữa nam nữ, nước bọt có thể dìm chết người, những việc này vốn dĩ lại nói không rõ ràng, đến lúc đó, tôi lại cho ông ta một cái cớ, sự việc lập tức liền xong.”
“Cho ông ta một cái cớ? Cậu cho thế nào?” Lý Đức hỏi.
Trương Quang Bảo đứng lên, đẩy Lý Đức một cái: “Đừng hỏi nhiều như vậy, đến lúc đó cậu sẽ biết, bây giờ đi làm chuyện tôi dặn cậu đi, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng nói cho bạn gái cậu, cứ nói là nghe Tư Đồ David nói nhé.”
Lý Đức vừa cười xấu xa gật đầu vừa đi ra ngoài cửa, lúc sắp ra khỏi cửa, anh ta đột nhiên xoay người lại: “Quang Bảo, con mẹ nó tim cậu đen thật, đừng có ngày bán luôn anh em nhé, tôi trả cậu mấy đồng tiền mặt đấy.” Đột nhiên anh ta nhìn thấy một cái gối bị ném ra, anh ta sợ hãi vội vã tránh ra, chạy trốn như bay.
Trương Quang Bảo đương nhiên lên giường ngủ không nhắc tới, đợi anh tỉnh lại, lấy điện thoại nợ phí kia ra xem, xong rồi. Đã sáu giờ, trường học cũng sắp tan học, giờ học xế chiều hôm nay không đi, giáo viên nếu như điểm danh vậy thì xong. Bản thân mới vừa bị kiểm điểm, nếu như trốn học nữa thì không bị khai trừ cũng không được.
Lòng như lửa đốt mặc quần áo, ngay cả mặt cũng chưa kịp rửa, anh đã vội vã chạy về phía lớp học, chớp mắt một cái rồi lại nhìn thấy một tờ giấy trên bàn, không cần phải nói, Lý Đức viết.
“Giáo viên điểm danh tụi tôi giúp cậu xin nghỉ rồi, cứ nói hai ngày nay cậu đến kinh nguyệt, ha ha, hơn nữa chuyện cậu giao cho tôi làm đó đã làm xong rồi, con nhóc kia tức giận đi mất rồi, có lẽ đi tố cáo với cậu cô ta… Chúng ta đúng là quá xấu xa, chậc chậc…”
Trương Quang Bảo thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi trở lại giường. Chắc hẳn phó hiệu trưởng Vương kia đã nhận được tin tức, đang phiền muộn ở trong phòng làm việc rồi, vốn hôm nay muốn tới chỗ ông ta một chuyến, sau đó ngẫm lại thời gian tới quá gấp, có thể sẽ khiến người ta hoài nghi, vẫn là ngày mai hẵng đi.
Còn hai tiếng nữa mới tới giờ làm việc, lại ngủ thêm một lát vậy.
“Rầm rầm rầm…” Đây là tiếng người gõ cửa, Trương Quang Bảo lui về giường, thiếu kiên nhẫn hét một tiếng: “Ai vậy?” Sau khi cực kỳ không tình nguyện bò dậy, cẩn thận lắng nghe, không đúng, tiếng này là từ ngoài sân truyền tới. Anh vừa quay đầu nhìn thì lập tức bị người ta quất một roi, cơ thể run lên. Đứng ngoài cửa sổ trên sân thượng không phải ai khác. Chính là Dương Ngân Hạ. Vấn đề không phải ở đây, vấn đề ở chỗ Trương Quang Bảo vừa nãy còn chưa kịp mặc đồ. Lúc này anh chỉ mặc một chiếc quần lót hình tam giác ngồi trên giường.
Dương Ngân Hạ hình như cũng phát hiện, cô ấy mắc cỡ vội vàng quay người đi.
“Nhìn cái đầu quỷ cậu.” Trương Quang Bảo lập tức không còn chút buồn ngủ nào, anh luống cuống tay chân mặc quần vào, đi tới sân thượng.
“Chị, sao chị chạy đến đây vậy?” Trương Quang Bảo hỏi. Dương Ngân Hạ lén nghiêng đầu lại, khẽ nghía một hồi, thấy Trương Quang Bảo đã ăn mặc chỉnh tề, lúc này cô ấy mới yên tâm quay đầu lại.
“Tôi đoán có lẽ lúc này cậu dậy rồi nên tới bảo cậu đi ăn cơm được không?”
“Ồ, vậy chị đợi lát, tôi rửa mặt rồi ra ngay.”
Đã đến thời gian tan học, trên một con đường xi măng thật dài từ bãi tập đến ký túc xá này tràn đầy học sinh trở về phòng ngủ. Ngược lại là Dương Ngân Hạ và Trương Quang Bảo đi ngược dòng, có hơi dễ làm người khác chú ý. Hôm nay Dương Ngân Hạ mặc áo màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần jean thêu hoa đã được xắn lên từ lúc nào không hay, ngược lại cũng có vẻ trưởng thành, Trương Quang Bảo không khỏi chăm chú nhìn thêm.
“Cậu nhìn tôi làm gì?” Trái tim Dương Ngân Hạ đầy vui mừng hỏi, cuối cùng cũng xem như không uổng phí hơn nửa ngày cô ấy trang hoàng trong phòng ngủ, ánh mắt thằng nhóc này cũng sắp lồi ra rồi.
“Tôi đang đoán chị Dương xảy ra chuyện gì? Đều nói kẻ sĩ sẵn sàng chết vì tri kỷ, phụ nữ vì người mình thích mà chịu đựng, một khi phụ nữ bắt đầu dốc lòng trang hoàng, vậy chỉ có một nguyên nhân, chính là yêu đương. Thế nào, chị, tiết lộ một chút, người anh em nào may mắn như vậy, cua được chị?” Trương Quang Bảo cười hỏi.
Khuôn mặt trắng nõn của Dương Ngân Hạ khẽ đỏ lên, cô ấy mím môi nhỏ giọng nói: “Nào có chuyện, không có, chị Dương cậu già rồi nhan sắc giảm sút, không ai muốn.”
“Già rồi nhan sắc giảm sút? Ôi, chị tôi ơi, nếu chị già rồi giảm sút nhan sắc, vậy trong trường này cũng không còn gái đẹp.” Trương Quang Bảo này cũng không phải cố ý pha trò để chị hài lòng, anh vẫn cho rằng Dương Ngân Hạ là thuộc về loại hình ưa nhìn kia, tuy nói ngũ quan cũng không có chỗ gì đặc biệt dễ nhìn, nhưng đi cùng nhau, hiệu quả sẽ khác, cô ấy là loại càng nhìn càng đẹp, chiều cao hơn một mét sáu, trong trường này cũng xem như không có trở ngại.
Dường như Dương Ngân Hạ vô cùng hưởng thụ với câu nói của Trương Quang Bảo, nhẹ nhàng đập anh một cái nâng giọng: “Chỉ có thằng nhóc cậu dẻo mồm.”
“Chứ sao, nếu miệng tôi không ngọt, chị cũng sẽ không thương tôi.” Trương Quang Bảo cười ha ha nói. Dương Ngân Hạ ngẩn người, lập tức nở nụ cười nhàn nhạt, có lẽ bản thân không phải vì cậu dẻo mồm mới thương cậu.
Vào lúc tan học, Dương Ngân Hạ là phó chủ tịch hội học sinh, bạn học trong trường không mấy ai không quen cô ấy, đúng lúc này nhìn thấy cô ấy và một gã bỉ ổi đi chung với nhau, bọn họ cũng thỉnh thoảng đánh giá vài lần. Haiz, lời này nói không sai, hình tượng bây giờ của Trương Quang Bảo chính là một gã bỉ ổi, cổ áo sơ mi trắng trên người đã bị anh mặc đen thành một vòng, mái đầu rối tung sắp che mất con mất, hơn nữa nửa tháng rồi cũng chưa từng cạo râu mép một lần, than ôi, thực sự xin lỗi người xem.
“Đây chính là bạn trai Dương Ngân Hạ sao? Ôi, thật hèn mọn.”
“Đúng vậy, một đóa hoa tươi xinh mơn mởn cứ thế cắm trên bãi phân trâu.”
“Cũng đừng nói như vậy, tôi biết thằng nhóc kia, cậu ta tên Trương Quang Bảo, người cũng không tệ lắm, chỉnh đốn cho tốt một phen cũng xem như là nhân tài.”
Hai người tìm một quán ăn trong trường học, gọi vài món ăn. Dương Ngân Hạ cũng không ăn mà lẳng lặng nhìn dáng vẻ Trương Quang Bảo ăn như hùm như sói. Hôm đó anh chỉ ăn một bữa cơm, cũng không có cách mà, anh nhìn gương mặt kìa, trắng đến nỗi chút màu máu cũng không có, râu mép cũng không cạo, gần giống như lão già rồi. Tìm cơ hội chỉnh đốn anh một phen cho tốt mới được.
Trương Quang Bảo vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt Dương Ngân Hạ, không nhịn được cười lên: “Chị Dương, ánh mắt chị thật háo sắc.”
“Quang Bảo, tôi không làm được không? Mặc khác tìm một công việc là được rồi, cậu thức đêm mỗi ngày như vậy, cơ thể không chịu được.” Dương Ngân Hạ thương tiếc nói.
Trương Quang Bảo lắc đầu: “Không được, chuyện đã hứa với người ta, tôi phải làm được. Hơn nữa ông chủ đối với tôi không tệ, tôi không thể không phúc hậu có đúng không? Nói thêm, chỗ ấy buổi tối mỗi ngày tôi đều có thể lên mạng miễn phí, không biết thoải mái đến nhường nào.”
“Lên mạng? Haiz, tôi có thể tố giác cậu, không cho chơi game, lớp chúng ta có một tên, buổi tối mỗi ngày tới quán net Thông Tiêu chơi ma thú gì đó, cũng một tháng rồi không tới lớp học, lớp học đang tiến hành muốn xử lý cậu ta đó.” Dương Ngân Hạ nói ra lo lắng của mình, tuy nói rõ biết Trương Quang Bảo sẽ không như vậy, nhưng cô ấy vẫn muốn nhắc nhở một hồi.
“Tôi không vậy đâu.” Trương Quang Bảo nhanh chóng ăn cơm xong, lau miệng nói: “Tôi chỉ nghe nhạc một chút, ngẫu nhiên thì xem chút phim, gần đây đang nghiên cứu bộ phim Vũ Đằng Lan. À, đúng rồi, tôi còn quen một người anh em chơi nhạc trên mạng, anh ta viết lời nhạc không tệ.”
“Soạn nhạc? Cậu biết sao?” Dương Ngân Hạ cười nói.
“Xem thường người ta quá đi, nói cho chị biết, lúc tôi học trung học từng học âm nhạc đó, giáo viên còn khen tôi có chút thiên phú cơ.”
Dương Ngân Hạ nào sẽ tin anh khoác lác, thấy anh ăn xong, cô ấy gọi ông chủ tính tiền, hai người ra khỏi quán ăn.
“Tôi đi làm đây, chị Dương, chị trở về đi.”
Dương Ngân Hạ không nói gì, trông cô ấy có một chút buồn bã cúi đầu. Trương Quang Bảo thấy dáng vẻ cô ấy như vậy thì ân cần hỏi han: “Chị sao vậy?”
Dương Ngân Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, Trương Quang Bảo bị ánh mắt của cô ấy nhìn chằm đến có chút hoảng loạn khó hiểu. Mới vừa có vẻ đi một lát, Dương Ngân Hạ đã kéo tay anh: “Quang Bảo, tôi thật sự rất lo lắng cho sức khỏe của cậu. Haiz, nói rồi cậu cũng sẽ không nghe, cũng may còn hơn hai tháng sẽ tốt nghiệp, cậu đó, thật sự khiến người ta không bớt lo.”
Tuy rằng Trương Quang Bảo cảm thấy bị cô ấy kéo tay có chút lạ lùng, nhưng anh vẫn an ủi cô ấy: “Không có chuyện gì, chị, chị cứ yên tâm đi, tôi biết chăm sóc cho bản thân mà.” Nói tới đây anh đột nhiên nhíu mày: “Tôi làm sao lại có cảm giác vợ tiễn chồng ra chiến trường nhỉ?”
Dương Ngân Hạ nở nụ cười xinh đẹp, thay anh sửa san lại quần áo một chút: “Đi thôi.”
Trương Quang Bảo không phải ngu ngốc trong tình cảm, anh từ xưa đến nay đã kết giao ba bốn người bạn gái, có điều đều chia tay trong không vui. Anh cảm giác được chị Dương đối với anh cũng không phải bạn bè đơn giản như vậy, từ ánh mắt ân cần, hành động ân cần hỏi han trong ngày thường của cô ấy với mình cũng có thể thấy cô rất quan tâm anh.
Trương Quang Bảo cũng từng tự nhủ với mình, chị Dương xem anh như em trai, thậm chí xem như em trai ruột, đúng, nhất định là như vậy. Nhưng có một người chị như vậy cũng xem như là may mắn của Trương Quang Bảo mình, ngày nào đó có anh em bày tỏ thì nhận cô ấy làm chị thật, báo đáp cô ấy thật tốt.
Nghĩ như vậy, trong lòng Trương Quang Bảo chân thật hơn nhiều, bước chân cũng nhẹ nhàng nhanh chóng đứng lên theo.
Đến quán net, chú Trần vừa thấy anh lập tức lôi anh lên lầu, không nói hai lời, đưa tới một xấp tiền giá trị lớn, Trương Quang Bảo đếm đếm, cả thảy một ngàn nhân dân tệ. Không đúng, lúc trước nói rõ tiền lương sáu trăm, sau này thêm được tám trăm, hơn nữa đây còn chưa tới một tháng mà, sao chú Trần lại đưa tiền lương?
“Chú Trần, chuyện này…”
“Này cái gì mà này? Chú biết con thiếu tiền, đưa trước cho con, tiền lương tám trăm, tiền thưởng hai trăm, đừng chê ít mà.” Chú Trần lại đưa qua một bao tiền hoa hồng. “Vốn tiền lương gác đêm quán net cũng sáu trăm, nhưng con thì khác, sau khi con đến, trị an trong quán net này trên cơ bản đều là con làm, chú Trần đều nhìn thấy. Được rồi, đi làm việc đi.”
Sau khi cảm ơn chú Trần, Trương Quang Bảo cất đi một ngàn nhân dân tệ. Đây lại là lần đầu tiên dựa vào công việc kiếm được tiền, ý nghĩa khác nhau, cần tiêu tiền hợp lý. Ừm, gửi lại cho bà ngoại hai trăm để tận hiếu, lại tiêu một trăm mời anh em uống rượu, cũng xem như có phúc cùng hưởng, à đúng rồi, không thể quên chị Dương, mua cho cô ấy cái gì tốt đây?
Trương Quang Bảo mở cờ trong bụng đắc ý trở lại quầy phục vụ bắt đầu công việc. Mới vừa mở QQ lên, tin tức nhảy ra liên tục, anh vừa nhìn thì thấy Jay gửi tin tới.
“Cậu Bảo, có ở đây không? Vội chết tôi rồi, tôi kém hơn tên thứ ba kia một trăm phiếu, phiền anh nhanh sửa giúp tôi, tôi cần dùng gấp, xin nhờ xin nhờ.”
Uầy, xém chút quên mất chuyện này. Anh lập tức tìm kiếm khúc phổ hôm qua Jay gửi cho mình, nhìn chằm chằm. Anh ta viết tình ca, tiết tấu rõ chậm, ca khúc cũng không tệ lắm, trên cơ bản không có vấn đề gì, chính là có mấy chỗ mấu chốt chưa xử lý tốt, ảnh hưởng toàn thể hiệu quả. Còn lời nhạc kia, tục!
Trương Quang Bảo làm xong chuyện trong quán net thì bắt đầu sửa lời nhạc cho anh ta, cũng may không phải vấn đề lớn lao gì, khẽ sửa một lát thì xong rồi. Vốn dựa theo suy nghĩ của Trương Quang Bảo, sửa một chút như vậy thôi cũng khiến phong cách người ta cũng đổi khác, điều này không tốt chút nào. Lời nhạc đúng là có thể giúp anh ta chỉnh sửa hợp lý, sử dụng chút thủ thuật là được.
Đến hai giờ sáng xem như làm xong, vội vàng gọi Jay trên QQ, kết quả tên kia không online, Trương Quang Bảo không thể làm gì khác hơn là lưu lại trên QQ cho anh ta.
Sau khi xong việc, Trương Quang Bảo lên mấy trang web nhạc thường lên, đều không có ca khúc mới nào.
Trước đây lên, lưu hành giới âm nhạc là thiên hạ của nghệ sĩ Hồng Kông và nghệ sĩ Đài Loan, gần hai năm quá bố cục có chút biến hóa, toàn bộ giới giải trí Hồng Kông đều đi xuống dốc, cho dù là đĩa nhạc hay điện ảnh, tố chất toàn thể đều không lớn bằng lúc trước. Phương diện âm nhạc Hồng Kông cũng chính là Lưu Thiên Vương vẫn ở đó một mình chống đỡ đại cục, Trương ca thần năm đó giống như đã rút lui, mờ nhạt khỏi giới giải trí, phương diện ca hát đã hiện ra dáng vẻ thời kỳ giáp hạt, những người được gọi là tiểu thiên vương tiểu thiên hậu kia cả ngày chỉ lo xào scandal, vốn dĩ không lấy ra được tác phẩm ra dáng.
Điện ảnh cũng không khá hơn là bao, thời kỳ vàng son của điện ảnh Hồng Kông đã qua, phim nào ra mắt cũng kém hơn phim cũ, ngoại trừ mấy vị thiên vương lâu năm kia tình cờ cho mọi người một ít ngạc nhiên mừng rỡ ra, trên cơ bản đã không còn gì để làm. Đúng là nội địa hai năm qua khiến cho vui vẻ sung sướng, tuy nói cũng từng ra được chuyện cười như “Vô Kỵ”, nhưng trên toàn thể, trình độ tăng cao rất nhiều. Có người từng dự đoán, trong vòng mười năm, trung tâm giới giải trí châu Á sẽ là Trung Quốc nội địa.
Lời này mặc dù chủ quan một chút, nhưng cũng không phải không có đạo lý.
“Những thần tượng ấy mà, ít xào scandal, ra thêm tác phẩm đi.” Trương Quang Bảo vô vị lướt net, âm thầm thở dài nói.
Đột nhiên một tin tức khiến Trương Quang Bảo chú ý: Công ty điện ảnh đầu tư hơn trăm triệu, muốn chuyển thể kỳ thư “Bất Quy” trên mạng lên màn ảnh lớn. Không nhìn kỹ thì thôi, thì ra là một công ty điện ảnh coi trọng “Bất Quy” được xung quanh đăng lại trên internet, chuẩn bị mời tác giả nguyên tác cải biên thành kịch bản phim, chuyển thể trên màn ảnh lớn, đồng thời đổi tên là “Huyết Dục”.
Trương Quang Bảo từng nghe nói tới “Bất Quy”, lớp học có người anh em thích xem truyện trên mạng, thường thổi phồng với bọn họ về quyển sách này, nói nhân vật chính bên trong tại sao trâu x, dựa vào sức một người đánh hạ một đế quốc tội phạm, hơn nữa cuối cùng còn thống nhất cả thế giới. Lúc đó Trương Quang Bảo cảm thấy chuyện này cũng quá khoác lác rồi, anh đánh hạ một đế quốc phạm tội tôi còn tin, thống nhất cả thế giới, chuyện này không phải vô nghĩa sao?
Dù sao cũng không có chuyện gì, cứ đào quyển sách kia ra xem thử. Vừa tìm như vậy đã tìm được một trang web văn học gọi là Khởi Đầu, Trương Quang Bảo cũng không nhìn kỹ trang web mà trực tiếp ấn vào quyển sách. Vừa xem như vậy cũng đã được mấy tiếng, nhưng lúc xem được một nửa thì đột nhiên không còn nữa. Chuyện gì xảy ra vậy? Cẩn thận tìm một hồi mới phát hiện chương sau đòi thu phí.
Nghĩ tới cũng đúng, người ta bỏ ra công phu lớn như vậy viết ra, không để để cho người ta viết không. Nhưng bản thân lại muốn xem kết cục, làm sao bây giờ? Không sợ, internet cái gì chẳng có? Đi xem thử có đạo văn không. Tìm một phát như vậy vẫn đúng là để anh tìm ra, trong niềm vui sướng anh tiếp tục xem tiếp. Chờ anh sau khi xem gần xong, thời gian cũng gần đủ.
Trương Quang Bảo cuối cùng cũng xem như hiểu được “YY” anh thường thấy trên internet có ý gì, thì ra chính là một loại ý tưởng, chuyển ý tưởng ngựa thần lướt gió tung mây bình thường của mọi người vào trong sách. Vẫn đúng là đừng nói, sau khi xem xong, trong lòng anh chính là cảm giác thoải mái, tuy nói vừa xem đã biết không phải chân thực, nhưng trở thành đề tài giải trí thì đã rất tốt rồi. Sách như vậy nếu như sửa chữa tốt một phen, loại trừ những chỗ mâu thuẫn với luật lệ pháp luật đó đi, quay thành bộ phim, nhất định có thể hot.
Ha ha, những ông chủ công ty điện ảnh này thật đúng là lợi hại, bọn họ tìm kịch bản cũng phải tìm trên internet rồi.
Anh nở nụ cười thư thái, Trương Quang Bảo duỗi eo, chuẩn bị tan làm, hôm nay còn có chuyện quan trọng phải làm đấy.