Tuy nói mình không phải là Lý Đức, không xúc động như vậy, nhưng ở trước mặt phụ nữ không thể mất mặt. Lập tức nở nụ cười cao thâm khó lường, nói với Dương Ngân Hạ: "Chị cũng đừng có mà khích tôi, chờ đi, người anh em này hát xong tôi sẽ lập tức lên khán đài."
Một khúc kết thúc, dưới khán đài lại là từng tràng vỗ tay, anh chàng trên đài dương dương đắc ý vẫy tay với bên dưới, dáng vẻ tôi là người vô địch.
"Wow, anh đẹp trai này hát hay quá! Cảm ơn anh tham dự, mời dưới đài nghỉ ngơi, có còn ai lên đài khiêu chiến không? Chỉ cần tham gia thì sẽ có thể đạt được công ty chúng tôi tặng một phần quà tinh mỹ, còn có thể tham dự đầu tư, thắng thì sẽ được một bộ đồ trang điểm phiên bản giới hạn! Các vị nam thanh nữ tú, dù thế nào đi nữa cũng không nên bỏ qua cơ hội này nhé." Người chủ trì trên đài tỏa sức sống khắp bốn phía vừa hô vừa nhảy nhót.
"Có!" Dương Ngân Hạ hét một tiếng chói tai, khiến cho ánh mắt mọi người lập tức bắn hết về phía bên này.
Trương Quang Bảo đưa tay chỉ cô ấy, lắc đầu đi lên đài.
"Ôi chao, lại một anh đẹp trai, chúng ta hãy vỗ tay hoan nghênh nào!" Người nữ chủ trì vỗ tay, Dương Ngân Hạ ở dưới đài cũng liều mạng vỗ tay, thỉnh thoảng giơ ngón tay cái với Trương Quang Bảo. Thật ra thì từ đầu đến cuối cô ấy không hề nghĩ tới chuyện Trương Quang Bảo sẽ thắng, ở bên cạnh anh lâu như vậy, cô ấy rất ít khi nghe anh ca hát, cùng lắm chỉ là hừ mấy câu, nhiều lần đi KTV ca hát, ngay cả giọng vịt đực như Lý Đức cũng dám rống lên mấy câu, nhưng mà cái tên Trương Quang Bảo thì mặc kệ bạn kích động thế nào, sống chết cũng không chịu hát. Cũng không biết chuyện hồi phổ thông anh từng làm ủy viên văn thể mỹ có phải là thật hay không.
"Anh ơi, làm phiền anh mở ca khúc vừa rồi một lần nữa." Trương Quang Bảo cầm microphone, mỉm cười nói với keyboard bên đài.
Khúc nhạc dạo vang lên, từng âm thanh động lòng người truyền vào trong tai, Dương Ngân Hạ ngừng vỗ tay, không nhúc nhích nhìn Trương Quang Bảo trên đài. Giây phút cầm microphone lên, giống như anh lập tức biến thành một người khác, ánh mắt chuyên chú chưa từng thấy. Anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn người xem dưới đài, khi ánh mắt quét qua Dương Ngân Hạ, anh hiểu ý nở nụ cười.
"Bước trên con phố đông đúc và nhộn nhịp, em không còn nắm lấy tay anh, vô cùng nhẹ nhàng và cẩn thận ngoắc lấy ngón út của em, đến lệ rơi cũng dè dặt từng chút... biết rằng sau khi chia tay em chẳng buồn đau, em còn vui vẻ hơn trước đây… chẳng muốn nghe nữa, nghe những lời em nhớ anh."
Cùng một ca khúc, hai người hát ra lại tạo ra cảm xúc hoàn toàn khác biệt. Dương Ngân Hạ gần như nghe ngây người, đây là Quang Bảo bất cần đời, thích đùa giỡn mọi khi sao? Mới vừa rồi là anh hát sao? TIếng hát luyến láy vững vàng, hơi có vẻ trầm thấp, pha tạp thêm một chút giọng mũi, hoàn toàn diễn dịch sự nhớ nhung đối với bạn gái cũ, sự hâm mộ đối với cuộc sống bây giờ của bạn gái cũ thậm chí là một chút xíu đố kỵ trong ca khúc một cách tinh tế. Phần đau thương và bất lực kia quả thật dụ dỗ lòng thương người của người khác.
Bài hát vừa dứt, dưới đài tuôn ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí có không ít người trẻ tuổi huýt sáo lên, trong đó không thiếu cô gái thét chói tai. Trên đài, Trương Quang Bảo khẽ gật đầu, bày tỏ sự cảm ơn đối với người xem. Mới vừa ngẩng đầu lên, anh dừng lại, thậm chí ngay cả nữ MC hỏi tên họ của anh, anh cũng không để ý đến.
Đằng sau đám đông vây xem có một người đang đứng. Tóc vàng hợp thời trang, áo thun trắng, bên dưới là một chiếc quần jean màu trắng, trong tay xách một chiếc xách tay nhỏ đáng yêu, đang nhìn Trương Quang Bảo.
Cảm giác đầu tiên của Trương Quang Bảo là có phải tôi đang nằm mơ không, sau khi phục hồi tinh thần, anh sải bước xuống đài. Bước chân có chút vội vàng, thậm chí suýt chút nữa ngã lộn mèo một cái, người chủ trì đang liều mạng kêu anh ở phía sau, anh cũng không để ý chút nào.
Dương Ngân Hạ giật mình hoảng sợ nhìn anh lao xuống đài, chạy nhanh ra sau đám người, đi tới bên cạnh một cô gái. Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói gì. Trên khuôn mặt của cô gái mang một nụ cười như không cười, bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Trương Quang Bảo. Sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt đong đầy tình cảm, nhìn cô ta như vậy, Dương Ngân Hạ cũng đoán được đại khái cô ta là ai.
Vào lúc này tất cả các khán giả đang xem biểu diễn đều quay đầu lại, nhìn một đôi trẻ tuổi này, thậm chí ngay cả người chủ trì trên đài cũng quên công việc của mình, có chút kỳ quái nhìn bọn họ.
"Sao em tới đây?" Trương Quang Bảo hỏi nhỏ.
Trương Ngọc Tâm nháy mắt một cái, nở nụ cười vạn người mê: "Nhớ anh cho nên mới tới."
Trương Quang Bảo không hỏi lại, anh cũng không biết nên nói gì. Trương Ngọc Tâm đi về phía trước một bước nhỏ, nhích tới gần Trương Quang Bảo, người đàn ông này là người mình yêu sâu đậm, xem ra mình tự do buông thả khiến cho anh nếm trải quá nhiều phiền não, anh thật sự quá gầy so với trước kia, sắc mặt cũng khó nhìn, đưa ra tay vuốt ve khuôn mặt anh một cách chậm rãi.
"Oa..." Có người trẻ tuổi hoan hô lên. Còn có người không rõ hỏi thăm lẫn nhau, đây là đang đóng phim sao?
Trương Quang Bảo có chút lúng túng, vốn dĩ định đưa tay ngăn trở, nhưng làm thế nào cũng không nâng tay lên được, lúc này đột nhiên anh quay đầu lại, nhìn về phía Dương Ngân Hạ đang đứng trong đám người, nơi đó nào còn có bóng người?
Dương Ngân Hạ đã rời đi từ lâu, từ giây phút Trương Ngọc Tâm bước ra một bước kia, cô ấy đã xoay người rời đi. Cô ấy lưu lại làm gì, nhìn người ta và người yêu cũ gắn bó lẫn nhau sao?
Một hơi lao ra khỏi đám đông chạy về phía trường học đ, trên đường, cô ấy vẫn cảm thấy như có vật gì ngăn ở ngực, thật khó chịu, gần như không thở nổi, cô ấy muốn khóc nhưng dù thế nào đi nữa cũng không khóc nổi. Cô ấy tự nhủ trong lòng một chút, không có chuyện gì, không có gì lớn lao. Nhưng càng nghĩ như vậy trong lòng càng khổ sở.
Rốt cuộc nước mắt không ngừng chảy, cô ấy không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể che miệng, liều mạng chạy ra ngoài công viên. Cô ấy muốn trở lại trường học, về phòng ngủ, đắp chăn kín đầu khóc một trận.
"Ôi, đây không phải là đàn chị Dương sao? Sao chị ấy lại đi một mình?" Lý Đức đang đi dạo cùng bạn gái, phát hiện Dương Ngân Hạ chạy bên ngoài công viên một mình, kỳ quái nói với bạn gái bên người. Bạn gái cũng cảm thấy có chút kỳ quái, cẩn thận nhìn một chút, hình như đàn chị Dương không bình thường cho lắm.
"Ồ, anh nhìn xem có phải Dương Ngân Hạ đang khóc không?"
Lý Đức giật mình, cẩn thận nhìn lại, quả nhiên đúng là như vậy. Trong lòng biết chắc chắn là xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo bạn gái đuổi theo. Ngay khi Dương Ngân Hạ chui vào cửa xe taxi, hai người Lý Đức chạy tới.
"Đàn chị, chuyện gì đã xảy ra? Chị sao rồi? Quang Bảo chọc chị tức giận à?" Lý Đức đè trên cửa sổ xe hỏi. Bên trong xe, Dương Ngân Hạ lau nước mắt không nói câu nào, chỉ thúc giục tài xế lái xe.
"Tài xế, đừng vội, tôi có lời muốn hỏi." Lý Đức lớn tiếng nói, tài xế đúng là cũng chưa lái xe.
"Thằng nhóc Quang Bảo kia đâu rồi? Tôi đi tìm cậu ta tính sổ!" Lý Đức tỏ ra có chút phẫn nộ. Dương Ngân Hạ lắc đầu một cái, chỉ nói một câu: "Trương Ngọc Tâm tới." Nói xong, lại thúc giục tài xế lái xe.
Lúc này Lý Đức cũng ngây ngẩn, Trương Ngọc Tâm đến thành đô rồi? Không phải đáng lẽ cô ấy đang ở Miên Dương sao? Làm sao sớm không tới, muộn không tới, hết lần này tới lần khác lúc này lại tới đây chứ?
"Trương Ngọc Tâm là ai vậy?" Bạn gái ở bên cạnh không biết chuyện bên trong nên hỏi.
“Tàu Titanic." Lý Đức trả lời trả lời không chút nghĩ ngợi.
"Hả? Vậy chị Dương thì sao?" Bạn gái lại hỏi.
"Chị ấy chính là núi băng." Lý Đức nói câu này xong, kéo bạn gái chạy, anh ta phải tìm được Trương Quang Bảo, xem thử anh xử lý chuyện này thế nào. Đúng là gặp phải quỷ, sao Trương Ngọc Tâm có thể chạy đến thành đô? Không phải đã chia tay với Quang Bảo sao? Xong rồi, xong rồi, tàu Titanic sắp va phải núi băng.
Bước chậm trong công viên, bên người còn có người phụ nữ mà mình yêu say đắm làm bạn, nhưng mà trong lòng Trương Quang Bảo lại không hề vui sướng chút nào, lòng tràn đầy lo lắng. Anh không ngờ rằng đáng lẽ hôm qua Trương Ngọc Tâm vẫn còn ở Miên Dương mà lúc này lại chạy tới thành đô, tuy anh biết rằng cô ấy luôn luôn làm việc chỉ theo ý mình, nói đến là đến, nhưng như thế này không khỏi có chút...
"Hình như có vẻ anh không hoan nghênh em chi lắm nhỉ?" Trương Ngọc Tâm nhìn Trương Quang Bảo nhíu mày bên cạnh, mở miệng hỏi.
"Ồ, không phải, em có thể tới thăm anh, anh rất vui, điều này nói rõ rằng em vẫn coi anh là bạn." Trương Quang Bảo nói lời này ít nhiều có chút không thật lòng.
"Em và bạn trai chia tay." Trương Ngọc Tâm nói rất dễ dàng, giống như nói một cách lơ đãng bình thường "anh nhìn kìa,trên cột điện có con chim" vậy.
Trương Quang Bảo không có phản ứng gì quá lớn, tựa như thuận miệng ồ một tiếng. Sau đó Trương Ngọc Tâm ở đó nói lải nhải, giải thích chuyện của mình và bạn trai, Trương Quang Bảo cũng không nghe lọt, trong lòng anh vẫn đang tính toán rốt cuộc nên làm thế nào? Làm sao mới có thể đẩy Trương Ngọc Tâm trở về Miên Dương.
"Quang Bảo à." Trương Ngọc Tâm đột nhiên ngừng lại, chắn trước mặt Trương Quang Bảo, anh ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn cô ấy.
"Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy trước kia anh đối với em mới đúng là tốt, người trong đại học và thời cấp ba chúng ta không giống nhau cho lắm. Chúng ta khi đó có cảm giác rất đơn thuần, cảm tình đều rất thật, người bây giờ quá giả. Anh vẫn có thể đón nhận em chứ?" Trương Ngọc Tâm nói ra lời này, rõ ràng là đang hỏi nhưng lọt vào tai Trương Quang Bảo lại giống như là một câu ra lệnh, một mệnh lệnh không thể từ chối.
Trước kia Trương Ngọc Tâm nói gì, anh cũng sẽ không phản đối, nhưng lần này trong lòng anh có chút không ưa. Anh rất muốn nói rõ ràng cho cô ấy, chúng ta không thể nào quay lại, Trương Quang Bảo tôi đây không phải là cảng tránh gió của em, muốn trở về thì trở về, những chuyện đó đều là mấy tác giả tiểu thuyết tự sướng rồi viết ra.
"Đi, tôi dẫn em đến một chỗ." Trương Quang Bảo đột nhiên nói. Nói xong, lập tức kéo tay của Trương Ngọc Tâm, Trương Ngọc Tâm đắc ý cười cười đi theo sau lưng anh.
Ai dám nói là mình hiểu rõ Trương Quang Bảo hơn cô ấy, hơn năm năm không phải là là ở bên nhau một cách vô ích, trong lòng anh có bất kỳ ý tưởng gì cũng không thể trốn khỏi ánh mắt của cô ấy, anh đang suy nghĩ gì, cô ấy nhìn một cái là ra ngay. Buồn cười là cái cô đàn chị gì kia lại mơ mộng hảo huyền, ha ha, không biết tự lượng sức mình.
Với hiểu biết của cô ấy về Trương Quang Bảo, bây giờ anh mang cô đi, không phải là đến nơi có bầu không khí lãng mạn như phòng cà phê thì là khách sạn, tách ra lâu như vậy, chắc chắn anh có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy, người này thật là, ha ha...
Trên xe taxi, Trương Quang Bảo không một lời, lúc lên xe, anh nhỏ giọng nói gì đó với tài xế, Trương Ngọc Tâm không nghe thấy. Trương Ngọc Tâm chỉ cho rằng Trương Quang Bảo hơi ngượng ngùng, cũng không nghĩ nhiều, vừa lên xe, cô ấy lập tức tựa vào đầu vai của Trương Quang Bảo. Trương Quang Bảo động cũng không nhúc nhích, để mặc cho cô ấy dựa vào như vậy.
Xe đến mục đích, Trương Ngọc Tâm giật mình, bến xe ư? Anh dẫn mình tới nơi này là ý gì?
"Trương Quang Bảo! Anh làm thế này là có ý gì?" Trương Ngọc Tâm nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Trương Quang Bảo, hỏi một cách nghiêm nghị. Trương Quang Bảo cũng không lộ ra vẻ lo sợ cực kỳ như trong tưởng tượng của cô ấy mà nói một cách bình tĩnh: "Đưa em về Miên Dương."
Trương Ngọc Tâm lập tức nổi đóa, cô ấy thật sự không ngờ là bây giờ Trương Quang Bảo sẽ đối xử với mình thế này, hoặc có thể nói là dám đối xử với mình thế này. Trước kia, mặc kệ chuyện gì, Trương Quang Bảo đều sẽ theo lời cô ấy, lần này muốn quay lại với Trương Quang Bảo, cô ấy gần như chưa từng suy nghĩ gì đã trực tiếp gọi điện thoại tới, nói thẳng là muốn quay lại. Bởi vì trong mắt cô ấy, đáng lẽ Trương Quang Bảo phải là luôn miệng đồng ý, mừng rỡ khôn xiết mới đúng. Nhưng mà không ngờ sẽ có một kết quả thế này.
"Emi ở chỗ này chờ một chút, tôi đi mua vé xe cho em." Trương Quang Bảo một mực coi thường sự căm giận của cô ấy. Nói xong lập tức đi về phía cửa sổ bán vé.
"Anh đứng lại cho tôi!" Trương Ngọc Tâm ở phía sau lớn tiếng quát lên. Trương Quang Bảo quả thật dừng lại, quay đầu lại chờ cô ấy lên tiếng. Vẻ mặt bình tĩnh kia của Trương Quang Bảo quả thật khiến cho Trương Ngọc Tâm rất tức giận, rốt cuộc anh uống lộn thuốc gì mà biến thành dáng vẻ này? Chẳng lẽ là cô đàn chị họ Dương gì kia của anh rót thuốc ** cho anh sao?
"Trương Quang Bảo, tôi hỏi anh, anh dám sờ lương tâm của mình rồi nói rằng anh thật sự không yêu tôi sao?"
Trương Quang Bảo nhìn bốn phía một chút, cuối cùng mới chuyển ánh mắt về phía cô ấy: "Trương Ngọc Tâm à, em đúng là quá tự tin một chút."
"Đừng trốn tránh vấn đề của tôi, trả lời thẳng cho tôi!" Trương Ngọc Tâm xem thấu trò vặt vãnh của anh. Bởi vì tức giận, cả khuôn mặt tươi cười đã phồng đến đỏ bừng. Từ nhỏ đến lớn quả thật cô ấy chưa từng chịu ấm ức thế này.
"Được rồi, nếu đã nói đến mức này, tôi sẽ nói cho cô, đúng vậy, ít nhiều gì trong lòng tôi còn có một chút lưu luyến đối với cô. Dù sao, tôi hao phí năm năm yêu cô, yêu bằng cả trái tim, nhưng kết quả thì thế nào? Mọi thứ của chúng ta đã trở thành lịch sử. Tôi chỉ hy vọng trong lòng ở nhớ ngươi tốt, cho nên, chuyện này, mời không muốn nhắc lại." Trương Quang Bảo nói.
Trương Ngọc Tâm giận dữ, ngược lại cười gật đầu nói: " Được rồi, tôi biết rồi, đại khái là anh thích vị đàn chị bên cạnh anh rồi chứ gì? Tôi thật sự muốn gặp chị ta một lần, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc cô ta tốt hơn tôi chỗ nào, anh mang tôi đi gặp cô ta!"
Trương Quang Bảo nhất thời cả giận: "Trương Ngọc Tâm, cô đừng như vậy được không? Địa cầu không xoay quanh cô, không phải là tất cả mọi người đều có nghĩa vụ nhân nhượng cô. Coi như bạn bè, nếu như sau này cô tới thành đô, tôi sẽ chiêu đãi cô thật tốt, nhưng bây giờ không được."
Trương Ngọc Tâm không còn lời gì để nói, nhìn chằm chằm vào Trương Quang Bảo chừng hai phút, rốt cuộc cô ta cắn răng nghiến lợi bỏ lại một câu: "Trương Quang Bảo, anh sẽ hối hận." Nói xong, cô ta giậm chân một cái, đi về phía bến xe. Cuối cùng vẫn cảm thấy chưa hết giận, lúc đi ngang qua Trương Quang Bảo, túm lấy xách tay trong tay, hung hăng nện trên đầu của anh!
Không né tránh, cũng không kịp né tránh nữa, Trương Quang Bảo thành thật bị đánh một cái. Thậm chí anh không quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Ngọc Tâm, đưa tay ngăn một chiếc xe taxi, anh phải chạy về trường học, đi tìm Dương Ngân Hạ, anh biết chắc rằng Dương Ngân Hạ tức giận.
"Con mẹ nó, tôi nói mấy người các cậu có thể nhanh lên một chút không! Trễ chút nữa sẽ xảy ra chuyện lớn! Các cậu không nhìn thấy mới vừa rồi chị Dương như thế sao” Thúc giục đám người Lưu Quyết đang lề mà lề mề, dị thường vội vàng nói.
Anh ta vừa nhìn thấy Dương Ngân Hạ khóc lóc rời đi, hơn nữa nghe nói Trương Ngọc Tâm đã tới thành đô là biết chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, lúc ấy lập tức chạy về công viên tìm mấy người Lưu Quyết. Vất vả lắm mới tìm đủ người, mấy tên này còn chậm chạp lề mề giống như chuyện không liên quan mấy, cực kỳ lơ đãng.
"Ôi chao, tôi nói này Lý Đức, cậu sốt ruột như vậy làm gì? Chuyện của hai người bọn họ, bản thân người ta không biết xử lý, cần người ngoài như cậu hỗ trợ sao?" Lưu Quyết không vui nói, mới vừa rồi đang ôm hôn bạn gái, đột nhiên bị thằng ranh Lý Đức này lôi đi.
"Người ngoài?" Lý Đức giống như là nghẹn một cục tức, kìm nén đến nỗi không nói ra lời. Đúng vậy, anh em cuối cùng vẫn chỉ là anh em, có thể nói xen vào hai người người ta sao, không phải là người ngoài sao?
"Cũng không thể nói như vậy, chuyện này Quang Bảo làm không đúng rồi, chúng ta làm anh em phải quản, bằng không thì chẳng phải là đối xử tệ với chị Dương sao? Bỏ qua quan hệ của chúng ta và Quang Bảo không nói, bình thường đàn chị đối xử với chúng ta như thế nào, trong lòng mọi người đều tự hiểu." Lương Cẩm đột nhiên nói ra một câu, làm tất cả người đều giật mình. Người anh em này nói đúng, bình thường không thích nói chuyện cho lắm, một khi mở miệng là nói đúng trọng điểm.
"Anh Lương, con mẹ nó tôi thật bội phục anh rạp đầu xuống đất luôn. Các anh em việc này không nên chậm trễ, nhanh lên nhanh lên!" Lý Đức một bên thúc giục, một bên kéo bạn gái đi đón xe. Trên xe, mấy anh em thương lượng xong, lát nữa nếu như nhìn thấy Trương Quang Bảo, phải nói chuyện với anh một trận,, không thể làm như vậy, làm thế không phải là Trần Thế Mỹ sao? Còn muốn chân trong chân ngoài à?
Nhưng mà suy nghĩ một chút, tính khí của Quang Bảo bướng bỉnh như vậy, ai dám nói anh chứ? Lý Đức dám không? Lưu Quyết dám không? Rốt cuộc vẫn là Lương Cẩm buông lời, các người đều không dám, bố mày dám! Bố mày chẳng những dám nói, trái lại bố mày còn dám đánh cậu ta! Các anh em vừa nghe đều rống lên, đại anh chính là đại ca, không phải chỉ là ăn cơm nhiều hơn một năm mà thôi, lúc mấu chốt còn phải dựa vào đại anh.
Xe tới trường học, mấy anh em bước xuống, toàn bộ thẳng tiến về phía lầu túc xá. Hỏi bà bác giữ cửa một chút xem có nhìn thấy Phó chủ tịch hội học sinh Dương Ngân Hạ đi vào hay không, bà bác trợn mắt nhìn mấy anh chàng một cái, từ trong lỗ mũi hừ ra một câu: "Tự mình đi tìm đi, đám nhãi ranh các cậu thật là, haiz..." Bà bác là người từng trải, nhìn một cái là có thể nhìn ra manh mối trong đó. Hơn nữa con bé Dương của hội học sinh thì ở trường học có ai không biết chứ, mới vừa rồi nhìn thấy con bé khóc sướt mướt chạy vào ký túc xá bà ta đã biết chắc là có người xấu khiến cho con bé đó bị ấm ức.
Không nghĩ lúc này cũng không lâu lắm người này đã đuổi tới. Nhưng nhìn mấy thằng nhóc này đều mang bạn gái bên người, sẽ không phải là bọn họ chứ? Còn đang nghi hoặc thì lại nhìn thấy một thằng nhóc thở hổn hển chạy vào. Vọt tới bên này, há mồm hỏi ngay: "Bà bác, có phải Dương Ngân Hạ đã vào ký túc xá không?" Chính là Trương Quang Bảo.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
2. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
3. Nghiện Ngủ
4. Trợ Lý Tuyến 1
=====================================
Mấy anh chàng bên này vừa nhìn thấy anh, người người đều không có sắc mặt tốt. Cái tên Trần Thế Mỹ nhà cậu!
"Quang Bảo, người tình cũ của cậu đâu rồi?" Lý Đức tức giận hỏi. Trương Quang Bảo đang phiền, mới vừa rồi bị Trương Ngọc Tâm lôi kéo một lúc, bây giờ đầu vẫn còn đau, nghe Lý Đức hỏi như vậy không phải là tưới dầu vào lửa sao, nhất thời không nhịn được nói: "Người tình cái ***, đi rồi!"
"Ôi chao, vậy không phải là mất cả chì lẫn chài sao? Quang Bảo, lúc này không ổn rồi?" Lưu Quyết nói ít nhiều có chút không khẳng định lắm, rất sợ Trương Quang Bảo gây khó dễ với mình. Quả nhiên Trương Quang Bảo vừa nghe vậy, trợn mắt nhìn anh ta một cái, hừ nói: "Nhóc con, đừng nói bậy bạ!"
Bà bác cũng coi như đã nhìn ra, thì ra người xấu chính là thằng nhóc con này. Đang muốn trách móc anh mấy câu, nhóc con kia đột nhiên lấy tay làm loa, lớn tiếng hô về phía ký túc xá: "Dương Ngân Hạ, chị xuống đây cho tôi!"
Một tiếng này thì ghê gớm rồi! Tiếng hô vừa dứt, tất cả các phòng ký túc xá nữ có người đều lộ đầu ra. Xem thử là tên ngu ngốc nào mà ban ngày ban mặc ở đây khóc tang.
"Đây không phải là Trương Quang Bảo - ông xã của vị đàn chị họ Dương của chúng ta sao?
"Đúng vậy, trông thế này chắc là cãi nhau rồi nhỉ?"
"Haiz, Trương Quang Bảo, có cần chúng tôi hỗ trợ không?"
"Dương Ngân Hạ, chị xuống đây đi, nghe tôi giải thích với chị!" Trương Quang Bảo không để ý đến lời khuyên can của bà bác, vẫn rống to như cũ. Âm thanh này rung động tận đáy lòng, quanh quẩn thật lâu trên không trung, ngay cả bên phía ký túc xá nam cũng có không ít cái đầu lộ ra. Nhìn thử mà xem, ôi chao, đây không phải là Quang Bảo sao? Làm gì vậy? Kêu Phó chủ tịch Dương làm gì? Hai miệng nhỏ gây gổ à?