Lọc Truyện
Từ ngày 12/04/2025: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhot.me. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 

Nguyễn Dư bị trêu ghẹo đến nỗi không biết là làm sao, cô vừa quay đầu thì nhìn thấy hai anh em Đằng Hạo Đằng Dực đang nhìn chằm chằm, cô càng vô tội.

“Tôi cùng với Nguyễn Dư chỉ là bạn bè bình thường,” Hàn Tá mở miệng giải thích.

Nhưng vừa giải thích xong, lại bị mọi người lại mịt mờ giải thích là vì che giấu.

“Từ từ, từ từ, tôi bỗng nhiên cảm thấy cậu rất quen mắt.” Tiêu Khanh xoa huyệt thái dương, nhảy dựng lên từ trên ghế, “Hàn Tá, buổi tối thi đấu Street Dance Hồng Ưng, có phải cậu đi tới sân vận động Hồng Ưng không?”

“Đi!”

“Vậy thì đúng rồi!” Tiêu Khanh vẻ mặt bừng tỉnh, “Hoá ra cậu chính là nam sinh hôm đó thêm WeChat của Nguyễn Dư, tôi đã nói là không hiểu sao nhìn cậu quen mắt như thế! Thật khó trách…”

“Thêm WeChat thì làm sao vậy?” Nguyễn Dư trợn mắt với Tiêu Khanh, “Điều này không phải rất bình thường hay sao?”

“Bình thường ư? Sao tôi không có WeChat của em?” Tiêu Khanh cười.

“Anh cũng không có.” Đằng Dực ở bên cạnh chưa lên tiếng bỗng nhiên mở miệng, dứt lời, còn thừa cơ mở mã QR WeChat của mình ra, công khai đưa tới trước mặt Nguyễn Dư, “Hiện giờ thêm luôn!”

Mọi người đều cười ầm lên, không có ai cảm thấy Đằng Dực đang ghen tuông, chỉ có Nguyễn Dư ngửi thấy mùi chua lè.

Cảm giác khó chịu trong lòng cô bỗng nhiên không còn nữa, coi như là hoà 1-1 đi!

“Anh không nghe Tiêu Khanh nói hay sao, thêm thì sẽ không còn bình thường nữa.” Nguyễn Dư cố ý nói trước mặt mọi người.

“Thế thì cũng thêm!” Đằng Dực kiên trì.

“Ồ!”

Nguyễn Dư chần chừ cầm lấy điện thoại di động, mở WeChat, quét mã QR của hắn.

“Tích” một tiếng, cặp mày đang nhíu chặt của Đằng Dực lúc này mới thoải mái.

“Lão đại, lát nữa kéo chị gái Thủ Khoa vào nhóm đi!” Thải Hồng nói, “Mọi người đều add đi, dù sao cũng là bạn bè, ngay cả phương thức liên hệ cũng không có thì không thể chấp nhận được.”

Đằng Dực không lên tiếng, chỉ cúi đầu nghịch màn hình điện thoại.

Nguyễn Dư cảm thấy điện thoại trong tay rung lên một chút, sau khi giải khoá màn hình, nhìn thấy WeChat của Đằng Dực tiến vào.

“Ăn nhanh lên, ăn no rồi mang em đi xem cái này rất hay.”

--_–

Nguyễn Dư vốn không đói bụng, ăn hai cái cánh gà nướng và một lon Coca khiến cho cô no căng rồi.

“Em ăn no rồi.” Cô trả lời.

“Đi theo!”

Đằng Dực sau khi gửi xong WeChat thì đứng lên, đi về chỗ sâu bên trong đại sảnh.

“Lão đại, anh đi đâu thế?” Thải Hồng hỏi.

Đằng Dực đi xa, không nghe thấy.

Tiêu Khanh duỗi tay đi xoa đầu Thải Hồng, “Ngày nào cũng chỉ nhớ đến Đằng Dực, hắn có cần cậu quản đâu, mau đi tìm bạn gái đi!”

Thải Hồng cười hì hì, nói bản thân mình rất thảm, con gái không thích.

Mọi người mồm năm miệng mười mà giới thiệu cho Thải Hồng.

Nguyễn Dư thừa dịp không ai chú ý, cũng đứng dậy rời khỏi bàn.

Phía sau cửa hàng nướng còn có một căn nhà nhỏ, căn nhà nhỏ này ở phía sau bếp, ngoài người phục vụ ở đại sảnh, các nhân viên đều bận rộn ở phía sau bếp, Nguyễn Dư tìm kiếm một vòng thì nhìn thấy Đằng Dực đang đứng cùng với ông chủ hàng nướng nói chuyện phiếm với nhau, hai người nói nói cười cười, dáng vẻ như có giao tình rất tốt.

Cô không qua đó quấy rầy.

Đằng Dực thấy cô đã ra rồi thì chào hỏi với ông chủ, sau đó đi về phía cô.

“Ăn như vậy đã no rồi?” Đằng Dực hỏi.

“Vâng”

“Sợ béo à?”

“Không, chỉ là không đói thôi.” Nguyễn Dư nhìn bốn phía xung quanh, “Nơi này có đồ gì hay?”

Hắn không đáp, chỉ rất tự nhiên mà cầm tay cô.

“Đi thôi!”

Cô đi theo hắn, xuyên qua khu nhà nhỏ, lại vào hành lang của nhà hàng.

Hành lang rất dài, ánh đèn nhấp nháy lấp lánh màu lam đậm, khiến cho người ta cảm thấy như đang vào quán bar hộp đêm. Còn chưa đi đến cuối, Nguyễn Dư đã nhìn thấy phía trước một “bức tường cá”.

Nói là “bức tường cá” thật ra là khi thiết kế đã khảm chiếc bể cá vào trong  tường. Màu xanh nước, cây xanh, con cá đang bơi, nhìn từ xa giống như là một thế giới hải dương thu nhỏ.

“Thật là đẹp!”

Nguyễn Dư đi tới trước bể cá, nhìn sâu vào xuyên qua bể kính.

Dưới đáy bể cá là đá san hô rực rỡ đủ màu, có giả sơn tạo hình kỳ lạ, có cỏ nước sinh trưởng tràn đầy, có sóng được tạo lăn tăn, một con cá nhỏ màu hồng nhạt có chiếc đuôi màu bạc đang chậm rãi bơi qua bơi lại, dáng vẻ ung dung.

Chúng nó chu môi thật dày, thường thường mút rêu trên bể cá hoặc rêu xanh trên những hải quỳ, vì thế lại thường thường chạm môi vào nhau.

Là cá hôn môi, đầy bể đều là cá hôn môi

Nguyễn Dư còn đang nhìn chằm chằm, một con cả nhỏ có đuôi màu hồng nhạt bơi tới trước mặt cô đụng tới một con cá nhỏ có đuôi màu hồng nhạt khác, giống như tình nhân hôn môi, một thời gian dài không tách ra.

Hay thì hay thật, nhưng vì sao Đằng Dực lại muốn mang cô tới nhìn cái này?

Nguyễn Dư còn đang suy nghĩ, Đằng Dực đã chen thân hình cao lớn của hắn tới đây.

“Học được chưa? Con cá nhỏ?” Hắn nhẹ nhàng thổi hơi bên tai cô.

“Cái… cái gì?” Nguyễn Dư nói lắp.

Đằng Dực giơ cằm về phía con cá nhỏ đang hôn môi.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Top Truyện Hay
Nhấn Mở Bình Luận