Bầu không khí của hai người đang tốt, điện thoại di động của Nguyễn Dư vang lên.
Là tin nhắn của Giản Tương Tương.
Nguyễn Dư nhìn thoáng qua màn hình, nói với Đằng Dực: “Nhất định là bọn họ đang chờ em, em phải đi rồi.”
Đằng Dực duỗi tay vuốt nhẹ tóc của cô: “Đi đi, buổi tối gặp.”
Cô phất tay cười, nhảy ba bậc xuống lầu, bước chân nhảy nhót giống như con thỏ con treo trên ba lô của cô. Mấy ngày nay tâm trạng như mưa dầm u ám, cuối cùng cũng tinh không vạn lý, lúc này căn bản không giấu được niềm vui.
Mấy người Giản Tương Tương quả nhiên đang đợi cô.
Ba người khung tay đứng thành một hàng, ánh mắt động tác nhất trí, ngăn Nguyễn Dư ở hàng hiên.
“Nguyễn Nguyễn, cậu có gì muốn nói với chúng tớ không?” Giản Tương Tương hỏi.
“Trở về nhà rồi nói!” Nguyễn Dư nhìn hàng hiên không rộng lắm, chỉ sợ Đằng Dực xuống dưới sẽ gặp bọn họ.
“Không được, nói luôn bây giờ!”
Ba người cùng một chiến tuyến, thái độ kiên quyết.
“Hay ngày nay cậu thực sự quá khác thường, tối hôm qua sau khi vội vàng chạy đi thì đêm không về ngủ, sáng nay trộm trở về vẫn luôn thất thần. Đương nhiên, kỳ quái nhất là Đằng Dực, vì sao anh ta sẽ xuất hiện ở lớp học của chúng ta, còn ngồi cạnh cậu nữa? Nhất định có chuyện kỳ lạ…”
“Không có gì lạ cả, chúng tôi ở bên nhau.” Trên lầu truyền đến giọng nói của Đằng Dực.
Nguyễn Dư và mấy người Giản Tương Tương đều ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó, nhìn thấy Đằng Dực bước hai bậc thang một bước mà chạy xuống. Hắn dừng lại ở phía sau Nguyễn Dư, duỗi tay ôm lấy bả vai của Nguyễn Dư.
Nguyễn Dư quay đầu lại nhìn hắn.
Cô không ngờ, hắn sẽ nhanh chóng công bố chuyện bọn họ ở bên nhau như thế.
Đằng Dực gác tay lên vài Nguyễn Dư, dùng một chút lực, dường như đang trấn an cô.
“Cái… chuyện khi nào thế?” Giản Tương Tương hỏi.
“Vừa rồi thôi, tôi tỏ tình với cô ấy.” Đằng Dực cười ôn hoà với ba người, “Cô ấy còn chưa kịp nói với các em thôi, đừng làm khó cô ấy.”
Mấy người Giản Tương Tương hoàn toàn bị chìm ngập trong nụ cười tươi của Đằng Dực, ba người liên tục xua tay.
“Không làm khó, chúng em vui vẻ thay hai người còn không kịp.” Trần Mạn Bạch nói.
“Đúng thế đúng thế!” Hạ Xảo Phượng phụ hoạ.
“Vậy thì bạn gái của tôi, về sau làm phiền các em chăm sóc rồi.”
“Nhất định, nhất định rồi!”
Đằng Dực rất nhanh hoà hợp với ba người, Nguyễn Dư ở bên cạnh nghe lời nói vừa chu đáo vừa tinh tế của hắn, trong lòng ấm áp ngọt ngào.
Cô đang lo không biết phải làm sao để nói chuyện với các bạn cùng phòng, chỉ cảm thấy là không nên nói dối bọn họ, nhưng nói quá nhanh cũng không tốt, may mà hắn lại kịp thời tới đây giải quyết vấn đề khó khăn này giúp cô.
“Hôm nay tôi còn có việc, hôm nào mời mọi người ăn cơm sau nhé!” Đằng Dực nói.
“Được được được!” Ba người vui vẻ gật đầu.
“Vậy thì… anh đi đây.” Đằng Dực nắm lấy bả vai của Nguyễn Dư một cái, liếc mắt nhìn cô.
Nguyễn Dư gật gật đầu.
“Bye Bye!” Mấy người Giản Tương Tương chỉnh tề vẫy tay với Đằng Dực.
“Bye bye!”
Hắn nói xong, vội vàng đi về phía cổng trường đại học.
Bốn người đứng tại chỗ, nhìn thân hình vừa cao vừa thẳng của hắn dưới ánh mặt trời tạo ra một cái bóng thật dài.
“Sao lại có người vừa đẹp trai vừa dịu dàng thế chứ!” Hạ Xảo Phượng cảm khái, “Vừa rồi anh ấy vẫn luôn cười với chúng ta, tớ cuối cùng cũng tin cảm giác nhất tiếu khuynh thành (18) trong tiểu thuyết là thực sự tồn tại.”
“Chậc chậc, ngay cả Xảo Phượng của chúng ta cũng không nhịn được, xem ra mị lực của Đằng Dực không thể khinh thường.” Giản Tương Tương nói, nháy mắt với hai người.
Trần Mạn Bạch cùng với Hạ Xảo Phượng nháy mắt đã hiểu ý của Giản Tương Tương, ba người nhanh chóng nhào lên.
_______
(18) Nhất tiếu khuynh thành: Một nụ cười khuynh thành.
Câu này hoặc là câu Nghiêng nước nghiêng thành có cùng một nguồn là bài thơ “Giai nhân ca” của Lý Diên Niên, nguyên văn như sau:
佳人歌 - 李延年
北方有佳人,
絕世而獨立。
一顧傾人城,
再顧傾人國。
寧不知,傾城與傾國,
佳人難再得。
Dịch nghĩa:
Phương bắc có giai nhân,
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!