Tới gần chín giờ, Đằng Dực trở lại.
Sau khi hắn tới sân bay đón Thẩm Băng, trước tiên chở bà về nhà, Thẩm Băng bị mệt vì lệch múi giờ, ngáp suốt trên đường về, về nhà vừa ngả đầu đã ngủ, hai mẹ con chưa kịp nói lời nào.
Đằng Dực dàn xếp mọi thứ cho mẹ, sau đó trở lại căn cứ.
Không giống với ngày xưa đi thẳng tới phòng luyện tập, hôm nay sau khi hắn lên tầng, lập tức đến văn phòng cuối hành lang.
Cửa văn phòng khép hờ, Đằng Hạo đang cúi đầu làm bài, Nguyễn Dư ngồi bên cạnh hắn, cũng cùi đầu loạt xoạt viết gì đó, hai người đều chuyên chú.
Đằng Dực im lặng ở cửa đứng nhìn một lát, sau đó mới giơ tay gõ cửa.
Nghe thấy tiếng đập cửa, hai người trong phòng cùng ngẩng đầu, biểu cảm mong chờ giống nhau.
“Sao thế? Đang đợi anh à?” Đằng Dực vào cửa, lời nói có vẻ như là nói với Đằng Hạo, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Nguyễn Dư.
Nguyễn Dư nhìn hắn, chớp chớp mắt.
“Đúng vậy, em vẫn đang đợi anh. Thế nào? Anh nói với mẹ chưa?” Đằng Hạo khẩn trương.
“Không nói.” Lần này ánh mắt chuyển về phía Đằng Hạo.
“Vì sao không nói?”
“Chờ chút đi, hôm nay mẹ rất mệt.”
Đằng Hạo bĩu môi, tuy rất sốt ruột, nhưng cũng thương mẹ lặn lội đường xa.
Đằng Dực đi tới gần bên cạnh Đằng Hạo, duỗi tay xoa xoa đầu Đằng Dực, một tay khác lại tự nhiên mà dừng trên người Nguyễn Dư.
Nguyễn Dư cảm thấy được độ ấm trong lòng bàn tay hắn xuyên qua áo sơ mi của cô vững vàng đặt lên lưng cô, trong lòng cô giật mình, ngay sau đó cả người đều mềm mại.
“Biết đâu mẹ không đồng ý thì phải làm sao?” Đằng Hạo không nhận ra được động tác nhỏ của hai người, còn đắm chìm trong nỗi lo của bản thân.
“Lại muốn từ bỏ à?”
Đằng Dực vừa nói chuyện với Đằng Hạo, tay lại lần xuống dưới, nhờ có cơ thể che giấu, lặng lẽ cầm lấy tay của Nguyễn Dư.
“Không phải, lần này dù sao em cũng không từ bỏ nữa.”
Đằng Dực nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay của Nguyễn Dư một chút, Nguyễn Dư mở ra năm ngón tay, mười ngón tay đan vào nhau.
“Ừ, ngoan lắm!” Giọng nói của hắn trầm thấp.
Câu ngoan này, cũng không biết là đang khen ai.
Nguyễn Dư không cảm dám cử động, bí mật ngọt ngào này sắp nuốt chửng cô rồi.
“Hôm nay phụ đạo sắp kết thúc rồi phải không?” Đằng Dực bỗng nhiên nghiêm trang mà nhìn Nguyễn Dư, đặt câu hỏi với cô.
Rõ ràng tay của bọn họ còn nắm chặt lấy nhau, nhưng giọng nói của hắn lại giống như là việc công xử theo phép công vậy.
“Vâng, sắp rồi, chờ cậu ấy làm xong đề, em kiểm tra lại một chút, không có vấn đề gì thì xong.”
“Xong rồi thì đi ăn khuya.”
Nguyễn Dư hơi giật mình, sao lại hẹn hò trước mặt Đằng Hạo như thế?
“Đi cùng mọi người.” Hắn bồi thêm một câu.
Cố ý phải không, nói chuyện còn ngừng lại làm gì, khiến cho thần kinh của cô bị ảnh hưởng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!